Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3122 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


“Ba mươi sáu mạng người đổi lấy một quyển Đồ Phổ bí kíp, phái Đồng Không lần này trở thành tâm điểm, Trương Liêm đoạt được quyển Đồ Phổ, không đợi hắn cao hứng bao lâu thì cũng sẽ trở thành con mồi của các phái khác.” Hách Cửu Tiêu nhìn vào một mũi ám tiễn vẽ trên tấm bản đồ.



“Đã xảy ra, quyển bí kíp này bây giờ đang dừng trong tay Võ Đường Môn, đệ tử của Trương Liêm chết đi không ít, chính hắn cũng bị thương.” Hách Thiên Thần cười lạnh, “Ám khí cơ quan cho dù lợi hại cũng không địch lại mưu toan của con người. Những người ở Ngọc Điền Sơn đều bị bảo tàng bí kíp làm mê muội.”



Trương Liêm tìm được bí tịch làm cho lòng người trở nên sôi trào, Ngọc Điền Sơn không còn bao nhiêu người có thể bảo trì lý trí, lúc này đi đến đó là tự tìm phiền phức, nhưng đã quyết định muốn đi, cho dù có nhiều trở ngại cũng không thể không đi.



“Đến lúc đó có lẽ sẽ nhìn thấy chủ nhân của tấm bản đồ này.” Thu hồi tấm bản đồ trên bàn, Hách Thiên Thần phái người chuẩn bị những thứ cần thiết để xuất môn, Hách Cửu Tiêu không cản hắn, Hách Cửu Tiêu cũng đã mang theo đủ người, vốn là tính đến Thiên Cơ Các gặp Hách Thiên Thần rồi lập tức khởi hành.



Tuy rằng nhớ rõ Mục Thịnh ngày đó muốn bọn họ không nên bận tâm đến Hồng Nhan, nhưng lúc này khó có thể làm được, huống chi lai lịch của Mục Thịnh không rõ, bằng hữu khó phân biệt, lời nói của hắn chỉ có thể thuận tiện tiếp thu.



Trong lúc chuẩn bị thủ hạ, Hách Thiên Thần xử lý sự vụ trong Thiên Cơ Các, chọn ra mấy người đảm nhiệm chức vụ trước kia của đám Các lão. Đã sớm có đề phòng, mấy người này hắn đã để ý từ rất lâu, nay mới có thể sử dụng, nhưng không còn là Các lão, địa vị cùng cấp với các đà chủ phân đà.



Hách Cửu Tiêu thấy bọn họ xử lý sự vụ đâu vào đấy, thủy chung vẫn ở bên cạnh đứng nhìn, không nói xen vào, rồi sau đó lại đến dược trai mà Hách Thiên Thần đã chuẩn bị cho hắn, muốn hạ nhân ghi nhớ phải đặt các đồ vật như thế nào, sau này sẽ có tác dụng ra sao.



Tận mắt nhìn thấy Huyết Ma Y đã khiến người ta sợ hãi, huống chi là đối mặt nói chuyện, người trong Thiên Cơ Các dè dặt, e sợ đắc tội với hắn, không dám làm trái lời hắn, cũng không muốn làm cho Các chủ khó chịu, từng thứ một đều được ghi chú cẩn thận.



Chờ mọi thứ đều được công đạo ổn thỏa, ba ngày sau, bọn họ khởi hành đi Ngọc Điền Sơn.



Ngọc Điền Sơn không thể so với những địa phương khác, nơi nơi tụ tập người trong giang hồ, rất khó xác định ai là quân tử, ai là tiểu nhân. Những người bị tham lam và dục vọng đốt cháy đỏ mắt, chưa hẳn còn có thể bận tâm địa vị của Thiên Cơ Các và Hách Cốc trên giang hồ, dù sao chỉ cần có được bảo vật trước mắt thì người nào cũng có thể xưng bá võ lâm.
Trên giường vẫn còn hơi ấm, đệm giường bị mồ hôi thấm ướt, còn có một chút dấu vết đầm đìa, hắn đưa tay vén lên đệm giường, cầm theo ngoại bào rồi bước đến khoác lên người của Hách Thiên Thần.



Đáy mắt của người đang đứng bên cửa sổ đã lui ra màu sắc tình dục, gợn sóng được bình ổn, bộ dáng lạnh nhạt trầm tĩnh hoàn toàn bất đồng so với biểu tình cắn răng kiềm chế tiếng rên rỉ cũng như nhẫn nại khoái cảm của Hách Thiên Thần mới vừa rồi ở trên giường. Hách Cửu Tiêu nhịn không được mà siết lấy thắt lưng của Hách Thiên Thần, cảm giác thân thể dưới lòng bàn tay hơi thoáng cứng đờ.



“Đừng chạm.” Âm thanh vẫn còn khàn khàn, thân thể lưu lại cảm giác làm cho hắn chịu không nổi sự khiêu khích đụng chạm như vậy, Hách Thiên Thần đẩy ra bàn tay đang đặt trên thắt lưng của hắn.



Bóng đêm mông lung, ánh sáng từ những ngọn hoa đăng càng làm tăng thêm sắc đen trên mái tóc của hắn, hôn ấn cùng vết cắn nơi bờ vai càng tô điểm cho cơ thể hoàn mỹ, suýt chút nữa lại khơi dậy dục niệm của Hách Cửu Tiêu.



Hơi thoáng lưỡng lự, cuối cùng hắn che lại ngoại bào của Hách Thiên Thần, tiết thu se lạnh, một thân đơn bạc vẫn chưa lau mồ hôi, mặc y phục rộng rãi như vậy chính là đang khiêu chiến ý chí của hắn, cũng dễ bị nhiễm phong hàn.



“Đừng đứng trước cửa sổ.” Hách Thiên Thần bị ngoại bào bao bọc, một đôi tay vờn quanh thân hắn, gác cằm lên bờ vai của hắn, hơi thở của Hách Cửu Tiêu lướt qua bên tai, “Ngày mai ta đi điều tra một phen rồi chúng ta hẳn lên núi. Vẫn chưa xác định Linh Tê Băng Thiền ở chỗ nào, trong núi hỗn tạp nhiều người, để ta đi trước xem thử ra sao.”



“Cũng được” Hách Thiên Thần kéo lại trướng mạn bên cửa sổ. Mấy ngày nay, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn bọn họ, tới gần Ngọc Điền Sơn, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, hắn không muốn bị người ngoài nhìn thấy.



Hiểu được tâm tư của hắn, biết tính của hắn xưa nay cẩn thận, Hách Cửu Tiêu không tỏ vẻ bất mãn. Hách Thiên Thần có thể không bận tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng sẽ lo lắng đến hậu quả, đã có người lưu ý đến quan hệ quá mức thân cận của huynh đệ bọn họ, lời đồn đãi đã bắt đầu lan truyền, không thể không đề phòng.



Sau khi hai người tắm rửa thì đi ngủ. Sáng hôm sau, Hách Cửu Tiêu liền dẫn người lên núi.