Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3124 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Trên Ngọc Điền Sơn, tiếng trống vang lên từng trận, tiếng binh khí cùng quyền chưởng giao nhau kinh động khắp núi rừng, mấy cổ thi thể nằm ngổn ngang trên một khoảng đất trống, đám người phân thành ba vòng vây, đều đang khẩn trương chăm chú vào cuộc chiến.



Một tòa kiến trúc giống như bảo tháp đứng sừng sững sau lưng mọi người, phía trên treo một tấm biển – Tuần Thiên Tháp.



Đã từng nhìn thấy cái tên Tuần Thiên Tháp trên tấm bản đồ mà Hách Thiên Thần có được, bất quá ngoại trừ Hách Cửu Tiêu thì không người nào biết rõ bên trong có cơ quan gì, vẫn chưa có ai có thể đi vào, tất cả mọi người đều bị chặn lại trước Tuần Thiên Tháp.



Ngăn chặn mọi người không phải môn phái nào khác mà chính là Thiên Mộng Ma Cung đã lâu không xuất hiện trên giang hồ, Ma Cung Cung chủ với trang phục kỳ dị khác thường đang ngồi trước trận thế, cho đến nay vẫn chưa có người nào có thể bước qua.



“Mạc Vô Thương, ngươi dẫn người của Ma Cung đến đây chẳng lẽ là muốn xâm chiếm võ lâm Trung nguyên?” Ở đây nhân số của Cái Bang là đông nhất, Đinh Phong lúc trước đã giao thủ với đối phương nên mất đi không ít công lực, sắc mặt vô cùng khó coi.



“Đâu dám đâu dám, bất quá chỉ là nghe thấy tin tức mà đến, chỉ muốn phân chia bát canh một chút mà thôi,” Một nam tử tuổi trung niên mặc hoa phục rực rỡ đứng đối diện, tay cầm quạt lông màu vàng, mái tóc đen nhánh chỉnh tề, được cột cao bằng một dải lụa màu, trên mặt nhìn không thấy có nửa điểm nếp nhăn, ngược lại lộ ra khuôn mặt trắng mịn căng bóng, ánh mắt chớp động khi nói chuyện, bên trong thần sắc quỷ dị lộ ra hơi thở ma mỵ.



Ở trước người hắn, có mười mấy nữ tử tạo thành một thế trận hình tròn, vạt xiêm y tung bay, bất luận người nào xâm nhập vào trận thì chỉ khoảng một chung trà nhỏ sẽ bị người trong trận ném ra ngoài, sau đó hộc máu mà chết.



Trong tiếng cười khẽ đầy quỷ bí của hắn, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại thêm mấy thi thể bị ném ra ngoài, đó là thủ hạ của Cái Bang, lại một lần nữa bị bại bởi người của Thiên Mộng Ma Cung, sắc mặt đã vốn khó coi của Đinh Phong lại càng thêm âm trầm, sau lưng hắn vẫn còn không ít môn phái khác, vừa quát tháo vừa xông lên.



Thiên Mộng Ma Cung ở một nơi hẻo lánh, người trong cung xưa nay không đi vào Trung Nguyên, thế cục của võ lâm Trung Nguyên dưới sự cân bằng của Thiên Cơ Các rất ít khi xảy ra sóng gió, lúc này họa Hồng Nhan vừa nổi lên, Ngọc Điền Sơn lại hỗn loạn, đến mức người của Thiên Mộng Ma Cung cũng đến đây.



Cung chủ Mạc Vô Thương dẫn theo thủ hạ chặn ngay phía trước Tuần Thiên Tháp ở giữa sườn núi. Những người đã qua lưng chừng núi vẫn đang tự tìm kiếm bảo tàng, chưa từng lưu ý phía dưới phát sinh chuyện gì, còn những người chưa kịp đi qua thì lại bị ngăn cản như vậy, các môn phái đều cảm thấy tức giận, nhưng cho đến lúc này vẫn chưa có ai có thể địch lại Diễm Sát Xá Nữ trận của Thiên Mộng Ma Cung.



Hách Cửu Tiêu lạnh lùng đứng một bên nhìn cuộc chiến, nơi hắn đang đứng không có ai dám tiếp cận, bóng cây hạ xuống tạo thành bóng râm trên khuôn mặt lãnh khốc tà dị của hắn, làm cho nơi hắn đứng tựa như đang thu gom hàn ý băng lãnh đầy sát khí. Mười mấy thủ hạ của Hách Cốc giống như Cốc chủ của bọn họ, sắc mặt không thay đổi, đứng yên bất động, tản mát ra một loại uy hiếp vô hình khiến người ta không dám đến gần.




Lúc này Hách Thiên Thần đang ở trên đường lên núi, hắn đã nghĩ đến nguyên nhân mà Hách Cửu Tiêu muốn lên núi trước hắn, biết Hách Cửu Tiêu là vì hắn, trong lòng tuy rằng cao hứng nhưng cũng có vài phần buồn bực.



Lại là như thế, lần nào cũng bảo hộ hắn ở sau lưng, chẳng lẽ Hách Thiên Thần hắn ở trong mắt của Hách Cửu Tiêu vô dụng như vậy? Ngạo khí và lòng tự tôn của một người nam nhân làm cho sắc mặt của Hách Thiên Thần trở nên âm trầm.



Bỗng nhiên nhớ đến lúc trước đã từng thảo luận về vấn đề này với Hách Cửu Tiêu, suy đi nghĩ lại vài lần, từ tức giận lại chuyển thành cười khổ, mặc kệ nói như thế nào cũng chỉ là vô dụng, Hách Cửu Tiêu một lòng muốn vì hắn mà dọn sạch tất cả chướng ngại ở trước mắt.



Thiên Cơ Các từ trước cho đến nay vẫn ở vị trí trung lập, nếu bây giờ cũng gia nhập đoạt bảo phân tranh, thì Hách Cửu Tiêu e sợ sẽ ảnh hưởng đến địa vị và thanh danh trên giang hồ của Hách Thiên Thần.



Trước đây Hách Cửu Tiêu đã từng đề cập đến chuyện này, nay nghĩ đến, trong lòng của Hách Thiên Thần lại dâng lên một nhiệt độ khó tả, thịnh nộ và tức giận cũng cùng nhau tan biến. Có người một lòng vì hắn, hắn làm sao có thể vì như vậy mà cảm thấy bất mãn?



Đây là cách mà người nọ yêu hắn, tuy rằng độc đoán, nhưng lại xuất phát từ chân tâm.



Đến sườn núi, nhìn thấy đám người đang xúm lại, tất cả mọi người tập trung tinh thần nhìn vào trong trận, Hách Thiên Thần không muốn làm cho người khác chú ý, vì vậy đã ẩn thân vào phía sau một tảng đá lớn, nhìn chăm chú vào trận pháp.



Đây là Hách Cửu Tiêu làm vì hắn, hắn không muốn cự tuyệt tâm ý của Hách Cửu Tiêu.



Tiếng trống như sấm sét như vũ bão, Diễm Sát Xá Nữ trận bắt đầu nổi lên.



Trong trận, Hách Cửu Tiêu đứng một mình, tóc đen tung bay, cẩm y như máu, đôi mắt đầy hàn băng.