Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 113 :

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


“Khi ngươi bị mang đi, ta đã không lưu ngươi lại.” Hách Cửu Tiêu nhớ lại chuyện quá khứ.



“Ngươi không lưu ta là vì ngươi làm thế cũng vô dụng, hắn sẽ không tha cho ta.” Hách Thiên Thần buông tay, tựa như hắn đã vứt bỏ quá khứ. Hắn không chết, sau khi hắn đến Thiên Cơ các cũng không còn sử dụng năng lực thiên phú này, nhưng vẫn không thể chịu được nếu chạm vào người khác.



Hách Cửu Tiêu hơi tán thưởng khi nhìn Hách Thiên Thần, chẳng qua trong mắt vẫn lạnh lùng băng lãnh, “Khó thấy ngươi hiểu rõ như vậy, ta nghĩ rằng ngươi thật sự là cố ý tránh né, trách ta năm đó không làm bất cứ điều gì.”



“Ta tránh ngươi là vì không cần thiết phải gặp, chẳng lẽ ngươi và ta sẽ vui vẻ khi nhớ lại chuyện trước kia? Nếu thật sự là như vậy thì ngươi sẽ không giết người của Hách cốc, hai trăm ba mươi chín mạng người, ta nói có đúng hay không?” Hách Thiên Thần thản nhiên khi nói đến hơn hai trăm mạng người, không hề lộ ra một chút xúc động.



Hách cốc là nơi bọn hắn sinh ra, Hách Cửu Tiêu sau khi trưởng thành thì giết người trong cốc, thậm chí thấy Hách Vô Cực bệnh chết mà cũng không cứu, những việc này Hách Thiên Thần đều biết. Sở dĩ hắn thủy chung cảm thấy không cần thiết phải gặp Hách Cửu Tiêu là vì chuyện đó đã kết thúc, kể từ ngày ấy cũng không còn quan hệ đến hắn, tuy rằng người động thủ không phải là hắn mà là ca ca của hắn.



Hách Cửu Tiêu kế thừa bản tính bẩm sinh của Hách Vô Cực, xem mạng người như cỏ rác, hắn không thể nhìn thấy nội tâm của Hách Cửu Tiêu cho nên không thể xác định Hách Cửu Tiêu kế thừa bao nhiêu từ Hách Vô Cực. Nhưng theo như tin tức thu thập từ các nơi ở Thiên Cơ các thì hắn có thể biết Hách Cửu Tiêu tuy rằng không độc ác khát máu như Hách Vô Cực, nhưng thủ đoạn đùa bỡn táng mạng của kẻ khác thì so ra không hề kém cạnh, thậm chí chỉ có hơn chứ không có thua.



Ngoại trừ Hách Cứu Tiêu thì còn có vị thầy thuốc nào lại giết người nhiều hơn so với cứu người như hắn? Huyết Ma Y, hai chữ Huyết Ma đã đủ để bao hàm cách hành xử và thái độ làm người của Hách Cửu Tiêu.



“Hắn đã chết, ngươi giết người của Hách cốc rồi kế thừa chức vị Cốc chủ, trở thành Huyết Ma Y. Ta đã biết, và ta cũng đã nhìn thấy.” Hách Thiên mặc kệ Hách Cửu Tiêu có đang lắng nghe hay không, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không lộ ra hỷ giận của Hách Cửu Tiêu, hắn vẫn tiếp tục nói.



Nếu như lần đầu tiên nghe thấy Hách Cửu Tiêu gọi hắn một tiếng Thiên Thần, hắn đã luống cuống là vì quá khứ; thì lúc này, khi rốt cục chuyện cũ đã xảy ra trước mắt, người vốn không muốn gặp cũng đã đứng ngay trước mặt, những việc ngày ấy sẽ không còn có thể lay động tâm tư của hắn.




Hách Cửu Tiêu rời khỏi, tiểu Trúc quay trở lại, nói bóng gió muốn nghe một chút nội dung, người hầu bên cạnh Huyết Ma Y canh trước cửa phòng làm cho hắn không dám tới gần, đợi cho đến lúc này mới dám quay trở lại, nhưng không thể hỏi thăm được bất cứ thứ gì từ Hách Thiên Thần.



“Thiếu gia, Huyết Ma Y đến tột cùng muốn làm cái gì? Các ngươi đóng cửa phòng, nói lâu như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gì quan trọng? Thiếu gia còn bảo không phải vì hắn mà ở lại đây, vậy mà mới vừa rồi ngươi liền đuổi ta đi.” Bĩu môi oán giận, tiểu Trúc nhìn thấy chiếc khăn ẩm ướt trên bàn, lập tức bưng chậu nước đi đổi, rồi lại đem một chiếc khăn mới đặt vào chỗ cũ.



“Cái gì mà đóng cửa phòng, nói cũng nói không đúng.” Hách Thiên Thần lắc đầu, tiểu Trúc càng ngày càng không có quy củ.



Tiểu Trúc cười hì hì, hắn biết thiếu gia không phải thật sự tức giận, “Ta chỉ lo lắng cho thiếu gia, tuy rằng thiếu gia tiếp nhận bức họa của các tiểu thư, rồi đuổi mấy công tử trẻ tuổi về, nhưng ta vẫn lo lắng cho thiếu gia a.”



“Ngươi lo lắng cái gì?” tiểu đồng mặc bạch y luôn luôn nghĩ sao nói vậy, đây cũng là nguyên nhân Hách Thiên Thần mang theo hắn bên cạnh, trên người của tiểu Trúc không có những thứ này nọ, tâm tư của hắn rất tốt, rất trong sáng.



Tiểu Trúc thu thập hai ly trà chưa từng được chạm qua ở trên bàn, lại ngâm vào nước rửa sạch rồi đặt vào tay Hách Thiên Thần, “Ta lo lắng thiếu gia coi trọng Huyết Ma Y.”



Hách Thiên Thần vừa đưa ly trà đến bên miệng, thiếu chút nữa đã làm rơi ly trà xuống người mình, “Ngươi nói cái gì?!” Hắn làm sao lại nghĩ tâm tư của đứa nhỏ này trong sáng sạch sẽ, nhìn xem bây giờ tiểu tử này đang nói cái gì.



Tiểu Trúc rụt lui cổ của mình lại, rất ít khi nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của thiếu gia như vậy, có thể thấy được hắn lo lắng không hề sai, hắn lại suy nghĩ một chút, “Ta……ta còn lo lắng Huyết Ma Y coi trọng thiếu gia.”