Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3134 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Cả ngọn núi đều bị quân sĩ triều đình bao vây, rất nhiều người tìm bảo vật vẫn còn ở trên núi, bọn họ đều ẩn vào trong rừng để quan sát tình thế. Người của Hách Cốc và Thiên Cơ Các đang ở giữa vòng vây, không khí đã sớm cứng đờ, không ai động thủ nhưng cũng không ai dám ra tay trước.



Tuần Thiên Tháp ở lưng chừng núi, bọn họ rơi xuống địa đạo, mò đường trong đó một hồi lâu, nguyên lai là đã đi đến chân núi, một tảng đá lớn dưới gốc cây tùng bị cơ quan đẩy ra làm hiển lộ một cửa động.



Ở trước mặt hai người có ít nhất mấy trăm quan binh, người ngồi trên ghế chậm rãi uống trà, bên cạnh còn có bàn trà và mấy món điểm tâm, xem ra đã chờ ở nơi này khá lâu.



“Ngươi rốt cục đã đi ra, Hách Thiên Thần.”



Vừa thấy hắn, Hách Thiên Thần lập tức tỉnh ngộ, triều đình không phải là không biết Ngọc Điền Sơn có bảo tàng, mà là không ai có thể tìm được cách mở ra cơ quan này, vì vậy mới mượn tay bọn họ.



“Bản đồ đó là của ngươi? An Lăng Vương, là ngươi cố ý phái người dẫn chúng ta tới nơi này?” Hách Thiên Thần lấy tấm bản đồ từ trong ngực mà hắn đã sao chép lại, trên bản đồ chỉ có ba chữ Tuần Thiên Tháp có màu sắc khác biệt.



Nam nhân được xưng là An Lăng Vương dừng lại động tác uống trà một chút, vốn đang dựa lưng vào ghế cũng hơi thoáng ngồi dậy, biểu tình lộ ra kinh ngạc, nhưng lập tức trở lại như thường, nhìn vào nước trà trong chén, bỗng nhiên thấp giọng phân phó đối với tên hạ nhân đang đứng bên cạnh.



Chỉ chốc lát sau, quan binh bao vây Ngọc Điền Sơn giảm đi một ít, bọn họ ly khai về hướng nam, là con đường duy nhất từ trong thành dẫn đến Ngọc Điền Sơn.



An Lăng Vương đang đề phòng người nào? Xem ra bản đồ này nguyên lai cũng không thuộc về hắn. Hách Thiên Thần không nhìn nhầm sự kinh ngạc chỉ trong nháy mắt của An Lăng Vương, dưới đáy mắt của hắn còn lộ ra một chút khẩn trương.



“An Lăng Vương? An Lăng Vương Sở Lôi?” Hách Cửu Tiêu nhìn vào người nam nhân có thân phận đặc biệt đột nhiên xuất hiện ngay lúc này, giọng nói lạnh nhạt như băng châu, từng chữ một hạ xuống, sau đó lại nhìn Hách Thiên Thần, “Ngươi và hắn quen biết?”



Hách Thiên Thần tựa hồ hơi thoáng cứng đờ, không hề đáp lại.



An Lăng Vương buông xuống ly trà trong tay, từ trên ghế đứng dậy, thân thể của hắn dường như không khỏe, mặc ngoại bào lông chồn màu tía trong tiết trời đầu thu vào ban ngày mà không cảm thấy nóng, trên mặt cũng không hề đỏ ửng, “Chính là bổn vương. Nếu ta đoán không lầm, ngươi chính là Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, là ca ca của Hách Thiên Thần.”




Xá Kỷ nghĩ rằng Hách Thiên Thần sẽ bùng nổ cơn thịnh nộ, nhưng lại không ngờ lúc hắn mở miệng nói chuyện thì vẫn bình tĩnh như trước, khuôn mặt tái nhợt không hề lộ ra bất luận biểu tình kịch liệt nào, “An Lăng Vương, ngươi muốn phá hủy ước định của chúng ta?”



“Ước định gì? Bổn vương không hiểu lắm?” Sở Lôi không muốn nhiều lời trước mặt nhị hoàng tử, hắn khoát tay rồi ngồi xuống ghế, “Bổn vương không quản người của giang hồ, bổn vương và nhị hoàng tử muốn du sơn, ngươi cũng nên cho người của ngươi lui ra.”



Vẻ mặt của Hách Thiên Thần tựa như đang đeo một lớp mặt nạ, che phủ hết thảy sự chân thật, không ai nhìn ra bên dưới lớp mặt nạ đến tột cùng có cái gì, cả người hắn chỉ còn vẻ ngoài là cảm thấy bình tĩnh.



“Sở Lôi, ngươi nhớ kỹ những gì đã nói ngày hôm nay, cũng nhớ kỹ lời của ta, Thiên Cơ Các cùng ngươi hợp tác không phải vì sợ ngươi.”



Ngữ khí thong thả, nhưng ý tứ nặng như thiên quân vạn mã.



Phất y mệ, hắn xoay người lên ngựa, câu nói kia dường như vẫn văng vẳng trong không khí. Nghe xong những lời này, nhìn hắn phất y mệ rời đi, mặc dù là An Lăng Vương Sở Lôi cũng không thể che giấu sự kinh ngạc cùng một chút hối hận dưới đáy mắt.



Trong xe ngựa, nhị hoàng tử không nói một tiếng, hắn lắng nghe hai người đối thoại từ đầu đến cuối, “Hoàng thúc, Thiên Cơ Các….” Sở Lôi thấy hắn đặt câu hỏi, không thể không lấy lại tinh thần để ứng đối.



Người của Vu Y Cốc và Thiên Cơ Các ly khai, tiếng chân đi xa. Dưới chân núi Ngọc Điền Sơn, hoàng thân quốc thích vẫn tiếp tục trình diễn màn kịch dang dở. Vứt hết tất cả những điều này ra sau đầu, Hách Thiên Thần giơ roi giục ngựa, nhưng hắn thủy chung không nhìn thấy Hách Cửu Tiêu.



Con đường xa xa ở phía trước, không hề nhìn thấy dù chỉ một nửa bóng dáng, gió thổi lá rơi, một cảnh tiêu điều, chỉ còn mây trôi bồng bềnh nơi chân trời.



Hách Cửu Tiêu đã đi xa, lúc này là bỏ đi trước hắn, không hề quay đầu lại.



Phái người điều tra phương hướng của Hách Cửu Tiêu, quả nhiên vẫn là quay về Vu Y Cốc. Mấy ngày liền rong ruổi chạy theo, đến trước cửa Hách Cốc, lời đầu tiên mà người của Hách Cốc nói với hắn chính là Cốc chủ không muốn tiếp khách.