Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3137 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Đêm thu, tiếng vó ngựa đạp ánh trăng, kinh động loài chim rừng ăn đêm, tiếng lá khô bị giẫm nát, cát bụi theo vó ngựa tung bay trong gió, khu rừng vốn lặng yên không một tiếng động, giờ khắc này hết thảy sự tĩnh mịch đều bị phá vỡ.



Ánh trăng như lưỡi liềm, treo cao sau tầng mây, vừa mờ ảo vừa u lãnh.



Ý thu nồng nàn, đêm khuya thanh tịnh. Chỉ có một người một ngựa lướt nhanh trong bóng đêm mờ mịt, người ngồi trên lưng ngựa nhìn thẳng con đường phía trước, không thấy do dự, chớp mũi thở ra hơi nóng, bị gió thu hóa thành sương hàn, một thân thanh y, tóc đen cột cao tung bay trong gió.



Xuyên qua rừng cây, không bao lâu sau có thể đến Hách Cốc.



Trong ngực của Hách Thiên Thần dâng lên nhiệt độ nóng hổi, giơ roi giục ngựa, ánh mắt chớp động, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng, dáng người yểu điệu, cẩm y bó chặt, trang phục khác với nữ tử bình thường, dưới ánh trăng mông lung, bóng dáng chợt lóe rồi biến mất, không thể nhận rõ khuôn mặt, nhưng theo như bộ dáng thì tựa hồ nàng là Uyển Nguyệt.



Đó là nữ tử dị tộc đã từng gặp mặt ở cổng thành Lương Châu. Ghìm ngựa dừng bước, hắn vận lực nhìn lại, bóng dáng của nữ tử đã đi xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của nàng, phương hướng cũng giống như hắn, Hách Cốc.



Hách Thiên Thần nhớ rõ Uyển Nguyệt ngày đó bị mấy tên đại hán truy đuổi, sau khi nàng lưu lại tấm bản đồ da người thì vẫn chưa thấy nàng xuất hiện, hắn không rõ chủ tử của nàng là ai, không ngờ lại nhìn thấy nàng ở nơi đây, nàng cũng đi Hách Cốc? Hay chỉ là trùng hợp?



Trong lòng có cái gì đó đang dần dần trầm xuống, đôi mắt dưới hàng lông mày lưỡi mác khẽ nhắm lại, Hách Thiên Thần nắm dây cương, bạch mã dưới thân đứng tại chỗ đạp đất, phát ra vài tiếng phì phì trong mũi, đứng yên sau một lúc lâu, rốt cục hắn thả lỏng dây cương, ngựa thoát khỏi kiềm hãm, đề móng phóng thẳng phía trước, đi về hướng Hách Cốc.



Khi sắp đến, hắn dừng ngựa, đem ngựa cột vào một bụi cây kín đáo. Nấp bên ngoài Hách Cốc, hắn nhìn ra xa xa giống như cái ngày mà hắn rời đi, đợi một lát, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của nữ tử kia.



Không phải bất luận kẻ nào cũng đều có thể đi vào Hách Cốc, trừ phi biết đường đi như thế nào, nếu không thì không thể đi vào bên trong đơn giản như vậy, hắn đi vài lần nên đương nhiên biết rõ, nhưng nữ tử kia không phải là người của Hách Cốc, lại đi vào cốc?


Tựa vào tường, nhị hoàng tử khẽ cười một cách đùa cợt, cư nhiên không khiếp đảm, “Có ý tứ, ta nghĩ rằng bất quá chỉ là lời đồn đãi, xem ra là thật, ngươi thật sự yêu hắn, yêu đệ đệ của mình!”



Hắn cười ha hả, “Thảo nào, thảo nào, ở dưới chân núi ngươi xoay người rời đi. Ngươi vì hắn mà buông tha cơ hội thống lĩnh võ lâm, thậm chí còn ngăn cản ta làm loạn giang hồ, nhưng hắn lại giống như ngươi, đã sớm che giấu dị tâm, khó trách ngươi lại oán hận đến đau lòng như thế…Bây giờ ta mới biết, nguyên lai Huyết Ma Y là một kẻ đa tình!”



Mỗi một câu của nhị hoàng tử lại làm cho sắc mặt của Hách Cửu Tiêu âm trầm thêm một phần, giống như băng huyết ngưng kết quanh thân của hắn, mái tóc đen sau lưng tung bay, sát ý lạnh đến thấu xương, làm cho người ta bỗng nhiên rùng mình.



Ngay khi Hách Cửu Tiêu muốn ra tay hạ sát, thì cửa sổ bất thình lình vỡ tung, một bóng người lướt vào như gió, vài sợi kim quang lấp lánh hiện lên!



“Lặp lại lời của ngươi một lần nữa!” Một người đã ở trong phòng, thanh y tóc đen, kim tuyến quấn quanh bàn tay, gắt gao vờn quanh yết hầu của nhị hoàng tử, từ cửa sổ nhảy vào, vị trí của hắn vừa đúng ngay sau lưng của nhị hoàng tử.



“Ta nên gọi ngươi là Hàn Thanh hay Sở Thanh Hàn? Nhị hoàng tử điện hạ.” Vài từ cuối cùng vừa dứt, nghiến răng mà nói, Hách Thiên Thần kéo chặt Giao Tàm ti, cảm giác kim tuyến đâm vào da thịt, chảy ra máu tươi nhưng lực đạo trong tay vẫn không hề giảm nửa phần.



Uyển Nguyệt đứng bên cạnh, vội vàng hốt hoảng, “Ngươi không thể giết hắn! Chúng ta có Linh Tê Băng Thiền.”



Linh Tê Băng Thiền dùng để giải độc Hồng Nhan, nhưng tất cả những điều này là theo lời của Hách Cửu Tiêu, Linh Tê Băng Thiền có phải thật sự dùng để giải độc hay không thì Hách Thiên Thần không còn dám khẳng định. Tuy rằng như thế, tay của hắn vẫn thả lỏng, Sở Thanh Hàn nhân cơ hội thoát ra.



Trong phòng, Uyển Nguyệt đứng một bên, Hách Thiên Thần, Sở Thanh Hàn và Hách Cửu Tiêu đứng ở mỗi góc.



Bấc đèn nhảy lên phốc phốc vài cái, ánh đèn lay động, không khí tràn ngập cảm giác áp bách nặng nề, từng mảnh vỡ của cửa sổ ngổn ngang trên mặt đất, vài giọt máu hỗn tạp trong đó, lan tỏa một chút mùi máu tươi, còn có sát khí lạnh như băng, tựa hồ không khí không thể lưu động, ngưng tụ một cách nặng nề trong thư phòng tĩnh mịch.