Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3141 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Trên chiếc giường rộng lớn, trướng mạn khẽ phất phơ, Hách Cửu Tiêu ngồi bên giường, trên giường là Hách Thiên Thần đang dựa nửa người vào đầu giường, mái tóc đen che khuất một phần khuôn mặt làm cho thần sắc của hắn trở nên khó có thể phân biệt.



Hai người lặng yên nhìn nhau, sau một lúc lâu, Hách Cửu Tiêu mới mở miệng, “Ta sẽ không hại ngươi.”



Hách Thiên Thần không phủ nhận lời nói của Hách Cửu Tiêu, hắn chỉ không biết nên vui hay nên buồn, “Ta đương nhiên biết ngươi sẽ không hại ta, nhiều năm qua ngươi uống thuốc độc để áp chế Già Lam, đối với ngươi thì không có gì nguy hại, nhưng lại khiến những người ái ân với ngươi đều bị trúng độc mà chết. Sau đó ngươi lại đình chỉ uống thuốc, không tiếp tục dùng độc dược để áp chế Già Lam, ở dưới chân núi không động thủ đối với đám quan binh của Sở Lôi là vì sợ sử dụng quá mức dị năng sẽ khống chế không được.”



“Lúc này ngươi vội vàng muốn ta quay về là vì Già Lam phát tác, ngươi lại vừa uống xong thuốc độc, sợ ta và ngươi khi tiếp xúc sẽ làm hại ta trúng độc, cho nên muốn chờ đến khi dược tính không còn ảnh hưởng. Ta nói có đúng hay không?” Lời chất vấn của hắn căn bản không còn là chất vấn, ngữ điệu phi thường khẳng định.



“Cái gì cũng bị ngươi đoán trúng.” Hách Cửu Tiêu không biết nên tán thưởng hay là buồn rầu, những chuyện hắn cực lực muốn giấu diếm đều bị Hách Thiên Thần đoán trúng.



“Ta biết, ngươi là vì ta” Hách Thiên Thần ôm Hách Cửu Tiêu từ sau lưng, “Ngươi không muốn hại ta nên mới mạo hiểm đình chỉ uống thuốc áp chế Già Lam, không muốn ta tự trách nên giấu diếm không nói ra chuyện này, thậm chí không cho ta biết ngươi đã phát tác nhiều lần.



Dừng một chút, hung hăng ôm chặt Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần áp mặt vào lưng của hắn, thấp giọng trách mắng, “Cửu Tiêu, đến tột cùng ngươi tự cho là đúng đến khi nào? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ cao hứng khi thấy ngươi làm như vậy? Ngươi tội tình gì phải như thế, cho dù ta bị trúng độc thì ngươi có thể giải độc cho ta, ta không bận tâm chuyện này.”



“Nhưng ta bận tâm” Hách Cửu Tiêu ngoảnh đầu nhìn hắn, “Ngươi và ta khác nhau, ta đã quen với loại độc tính này, nhưng nếu ngươi cứ lâu dài như thế thì sẽ tổn thương rất lớn đến thân thể của mình. Chỉ có một biện pháp là ta không chạm vào ngươi, nhưng ta làm sao có thể làm được?”



Gỡ ra bàn tay đang vờn trước ngực, hắn xoay lưng nằm xuống bên cạnh Hách Thiên Thần, “Ta căn bản làm không được, ngươi rất rõ điểm này.”



Hách Thiên Thần thật sự không còn lời nào để nói đối với sự giấu diếm hết lần này đến lần khác của Hách Cửu Tiêu, bởi vì hết thảy đều là vì Hách Cửu Tiêu quá mức thâm tình đối với hắn, cho nên hắn chỉ có thể vô lực thở dài, “Nói như vậy, hoặc là ngươi tiếp tục chịu đựng Già Lam uy hiếp, dùng một phần nhỏ dị năng, chỉ mong cho nó đừng đột nhiên bùng phát, mất đi lý trí. Còn nếu không, thì từ nay về sau chúng ta không được gặp nhau.”




“Tiểu nhân đã đến đây ba lần, chỉ cần công tử đi theo tiểu nhân thì tự nhiên có thể vào cung, đại nhân cho ta lệnh bài, muốn ta nhất định giao cho công tử…” Tên thị vệ cẩn thận lấy ra một mảnh lệnh bài, mặt trên có một chút tương tự với mảnh lệnh bài mà Hách Thiên Thần từng nhìn thấy, chẳng qua chủ nhân khác nhau, một cái của Sở Lôi, một cái của Sở Thanh Hàn.



Trong thư phòng chỉ có tiếng lật sách, ngoại trừ như vậy thì phi thường yên tĩnh, mảnh lệnh bài ở trong tay của tên thị vệ một hồi lâu nhưng không ai tiếp nhận.



Hách Thiên Thần gọi Vong Sinh, phân phó vài câu khiến người ta nghe thấy cũng không ảnh hưởng, Vong Sinh thấy tên thị vệ vẫn còn quỳ, hắn trầm giọng nói, “Chẳng lẽ ngươi không biết Các chủ của chúng ta sẽ không nhận lấy bất cứ vật gì trực tiếp từ trên tay của người khác hay sao?



Tên thị vệ sửng sốt, sợ hãi lắc đầu, “Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ tuân theo phân phó của Vương gia đến Thiên Cơ Các để thỉnh công tử.”



“Đặt lệnh bài xuống.” Không biết Hách Thiên Thần suy nghĩ cái gì, dường như đột nhiên thay đổi chủ ý, lời nói của hắn làm cho tên thị vệ kinh hỉ một trận.



Lệnh bài được Vong Sinh tiếp nhận rồi đặt lên bàn, sau đó mọi người thối lui, Hách Thiên Thần đặt công văn xuống án thư, tầm mắt dừng trên mảnh lệnh bài.



Hoàng thành cách Lương Châu không xa, có thể xưng là dưới chân thiên tử, cũng có thể xem như chỗ tiếp giáp. Từ Lương Châu đến hoàng cung chỉ cần một ngày, Hách Thiên Thần chưa bao giờ đến hoàng cung, bất luận nhân vật giang hồ nào nếu không có chuyện tất yếu thì tuyệt đối sẽ không muốn liên lụy đến địa phương này. Trong hoàng cung nhiều người, cao thủ cũng nhiều, nếu tự tiện xông vào mà bị phát hiện thì sẽ bị cho là thích khách.



Hách Thiên Thần chưa bao giờ có quan niệm thăm dò hoàng cung, cũng chưa từng nghĩ đến hoàng cung có bộ dáng thế nào. Giang hồ và triều đình ngay từ đầu đã có một loại quan hệ đối lập và cân bằng rất tế nhị.



Tường đỏ ngói xanh, một dãy tường cao sừng sững đứng lặng yên trước mặt Hách Thiên Thần, sai người xuất trình lệnh bài, cổng thành chậm rãi mở ra trước mắt hắn, để lại đám thủ hạ ở bên ngoài, hắn một mình bước vào hoàng thành.