Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3143 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Nhanh chóng quan sát phản ứng của Hách Thiên Thần thì chỉ thấy hắn hơi thoáng nhướng mi, tựa hồ là có một chút ngoài ý muốn. Hách Thiên Thần lập tức ung dung đi qua bên người của Sở Thanh Hàn, rồi trở lại ghế ngồi, “Ngươi cố ý phái Uyển Nguyệt dụ ta đi theo, để ta nghe thấy ngươi và Hách Cửu Tiêu đối thoại, bây giờ lại muốn thử phản ứng của ta, ngươi muốn phá hỏng quan hệ giữa bọn ta như vậy hay sao?”



Biểu tình của Sở Thanh Hàn nhất thời đình trệ, dường như không thể trả lời, ý cười bị hạ xuống, lặng im một lát, bỗng nhiên cúi đầu cười khẽ, sau đó lại trở thành cười to, hắn ngã xuống nhuyễn tháp của mình rồi thở dài, “Hách Thiên Thần, nếu như ta nói lúc trước hóa thân thành Hàn Thanh để cố ý tiếp cận ngươi, cho ngươi tấm bản đồ da người kia để ngươi mở ra cơ quan cho ta, thì sau đó ta liền hối hận, như vậy ngươi có tin hay không?”



“Hối hận?” Hách Thiên Thần không biết vì sao Sở Thanh Hàn lại hối hận, lần đó Sở Thanh Hàn thật sự hóa thân rất đạt, ngay cả hắn cũng không nghĩ đến, Thanh Diện Hổ thường xuyên xuất nhập Thiên Cơ Các lại chính là đương kim nhị hoàng tử.



“Ta hối hận là vì đã đem một người như ngươi vào một nơi nguy hiểm như vậy, nếu ngươi xảy ra chuyện thì ta không biết sẽ đau lòng đến mức nào.” Khi hắn nói ra những lời này thì vẫn nhìn Hách Thiên Thần, trên tay không còn cầm lấy ly rượu, vẻ mặt thậm chí có thể xem như nghiêm túc.



“Ngươi và ta bất quá chỉ là bình thủy tương phùng, những lời này của nhị hoàng tử là hơi quá.” Hách Thiên Thần tựa như không nghe ra ẩn ý trong lời của hắn, khẽ phủi y mệ, khi buông tay là lúc đầu ngón tay cố ý vô tình chạm vào một chiếc túi hương thắt trên lưng. (bình thủy tương phùng = bèo nước gặp nhau)



Sở Thanh Hàn thấy động tác của hắn, đột nhiên hỏi, “Đó là Hách Cửu Tiêu tặng cho ngươi?”



“Chính là hắn.” Hách Thiên Thần trả lời rất tự nhiên, rồi nhìn thẳng vào mắt của Sở Thanh Hàn, “Ngươi đã biết quan hệ của ta và hắn, Thiên Cơ Các và Hách Cốc sẽ không tiếp tục để triều đình lợi dụng, bất luận nhị hoàng tử muốn cái gì, e rằng chỉ làm cho ngươi thất vọng.”



Ánh mắt đó dường như có thể tiến vào lòng người, nhìn thấu hết thảy, bất luận tâm tư gì ở trước mặt hắn đều không có chỗ nào để che giấu, Sở Thanh Hàn không khỏi chấn động, nhíu chặt mi, nâng lên ly rượu rồi uống cạn, “Lúc này cũng không phải là ta.”



Buông xuống ly ngọc lưu ly, hắn lau đi giọt rượu bên môi, sau đó ngã lưng xuống nhuyễn tháp, đưa tay làm gối đầu, vừa cười vừa nói tiếp, “Lúc này nên để cho hoàng thúc hiểu rõ cái gì gọi là Huyết Ma Y….”



Chưa từng thấy qua cảnh tượng mà hắn đã chứng kiến, không biết hai người ràng buộc sâu đậm như thế nào, mà lại có ý đồ làm điều gì đó, e rằng sẽ bị dọa nhảy dựng, làm cho hoàng thúc của hắn cũng bị kinh hãi, Sở Thanh hàn nằm trên nhuyễn tháp mà cười thành tiếng, “Hách Thiên Thần, ta cứ nói thẳng, ta đối với ngươi là cố ý, nếu ngươi muốn Linh Tê Băng Thiền thì ta có thể cho ngươi, bất quá là vì Hách Cửu Tiêu muốn, cho nên…”



Hắn nhún vai, nhìn về phía người nam nhân đang đứng trước cửa sổ rồi chậm rãi nói, “Chẳng qua ta không muốn giao Linh Tê Băng Thiền cho hắn.”
Sở Lôi nhìn hắn một cách ngoài ý muốn, không ngờ hắn lại thật sự trả lời như vậy, đôi mắt hẹp dài hơi thoáng khép lại, “Với địa vị giang hồ của các ngươi, với năng lực của các ngươi, vì sao lại có ý nghĩ như vậy đối với chính thân huynh đệ của mình. Ngươi có biết sự tình này sẽ bị người ta nói như thế nào hay không?”



“Loạn luân, bẩn thỉu, ô uế, đáng kinh tởm….Ngươi còn muốn nói cái gì?” Như sương băng ngưng kết, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu không thấy có một chút tình cảm, nói ra những lời như vậy nhưng vẫn không hề dao động, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Lôi tựa như đang nhạo báng.



Những gì Sở Lôi muốn nói đều bị hắn nói ra, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Vân Khanh đứng bên cạnh, vẻ mặt trở nên phức tạp.



Nàng được xưng là đệ nhất mỹ nữ võ lâm, mặc dù ở hoàng cung, cũng rất ít nữ tử xuất sắc như nàng, mà lại có dung mạo vừa xinh đẹp, giỏi ca múa, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, người như nàng rất hiếm thấy, thậm chí có thể nói, chỉ có một mình nàng.



Sở Lôi rất hài lòng đối với người nữ nhi này. Vân Khanh cũng tự hài lòng với chính mình, nhưng từ khi thấy Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thì loại cảm giác này rốt cục bị đánh mất, hai huynh đệ bọn họ căn bản không đặt nàng vào mắt.



Trong mắt của bọn họ chỉ có nhau.



“Người hắn ưng, ngay cả nữ nhi cũng tự than thân trách phận, không thể sánh bằng. Cha, ngươi không cần cố chấp, trên đời này không phải chỉ có một mình hắn là nam tử.” Vân Khanh đã suy nghĩ rất kỹ mới nói ra quyết định của mình, ngữ thanh chậm rãi, giọng nói nhẹ nhàng, ý tứ lại thập phần kiên quyết.



Sở Lôi tỉ mỉ quan sát sắc mặt của nàng, thấy nàng dường như đã thật sự quyết tâm, lại quay sang nhìn Hách Cửu Tiêu, lúc này Hách Cửu Tiêu tựa hồ là đang trầm ngâm.



Hách Cửu Tiêu hoàn toàn không biết Vân Khanh có tâm tư này, sự chú ý của hắn luôn luôn đặt trên người của Hách Thiên Thần, hắn chưa bao giờ phát hiện Vân Khanh có cái gì đối với hắn, ngược lại chỉ thấy nàng thường xuyên nhìn Hách Thiên Thần nên mới khiến hắn cảm thấy khó chịu.



“Có thích khách! Người đâu – bắt thích khách –” bỗng nhiên có một trận ầm ĩ quát tháo, cấm vệ quân hô to bên ngoài, có người tiến vào bẩm báo, “Vương gia! Có thích khách xâm nhập hoàng cung! ”