Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3147 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


“Ngươi muốn ta tìm không phải là vật mà là người.” Hách Thiên Thần hiểu được, Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh nhìn sang hắn, hai người đều nhìn thấy gợn sóng ở trong mắt của nhau, “Nói như vậy, ngươi hoài nghi vị hoàng tử kia đang ở Thập Toàn Trang.”



“Không sai, ta muốn tìm không phải là vật mà là người, là một vị hoàng tử khác của triều Viêm, là thân huynh đệ của ta.” Sở Tĩnh Huyền thấp giọng lặp lại, quay đầu nhìn Lý đại nương, “Ta muốn hắn kế nhiệm địa vị thái tử, như thế ta mới có thể thoát khỏi hoàng cung, cùng ngươi tiêu dao giang hồ.”



“Tĩnh Huyền?” Lý đại nương đột nhiên bật dậy khỏi ghế, nhìn Sở Tĩnh huyền, trừng lớn mắt, kích động vạn phần, lại buồn bực vạn phần, rồi vỗ bàn mắng, “Ngươi đang nói ngu xuẩn cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua thân phận hoàng tộc của mình, muốn vứt bỏ địa vị thái tử? Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Ngươi đang vứt bỏ toàn bộ thiên hạ!”



So với sự kích động của Lý đại nương thì Sở Tĩnh Huyền có vẻ rất bình tĩnh.



Hắn ngẩng đầu nhìn Lý đại nương, ánh mắt sáng như đuốc, “Nếu ta tiếp tục làm thái tử, nếu ta có thể thuận lợi lên ngôi hoàng đế, trở thành tân đế, cuối cùng vẫn phải chọn phi, đến lúc đó ngươi phải làm sao? Cho dù ta có thể nghĩ cách để phong ngươi làm phi làm hậu, nhưng ngươi vốn là nam tử, chẳng lẽ ta có thể để cho ngươi giống như các nữ tử khác ở hậu cung chờ ta? Cùng các phi tần trong hậu cung tranh đấu gay gắt?”



“Ta biết ngươi không phải thật sự thích cải nữ trang, ngươi chỉ là không cam lòng để người khác khinh thường ngươi, vì ngươi yêu người cùng giới, cho nên mới cố ý làm trái cách nghĩ của người ta.”



Sở Tĩnh Huyền đứng lên, rồi rút xuống chiếc trâm cài đầu trên tóc của Lý đại nương, mái tóc xõa dài, Sở Tĩnh Huyền thay hắn cột lại, rồi dùng khăn trắng thấm nước, nhẹ nhàng lau chùi trên mặt hắn, “Ta không muốn ngươi phải ủy khuất, thích nam tử cũng không hề gì, ta cũng không sợ để cho người ngoài biết, ta tình nguyện vì ngươi mà từ bỏ thiên hạ.”



Lớp trang điểm bị nước lau sạch, tóc mây được cột chỉnh tề ngay ngắn, ở trước mặt bọn họ là một khuôn mặt lộ ra vẻ phức tạp, dung mạo thanh tú, so với khi trang điểm xem ra còn trẻ hơn vài tuổi, không tính đến bộ y phục nữ nhân đang mặc trên người, thì trước mắt bọn họ quả thật là một khuôn mặt nam tử tuấn tú.



Yết hầu của Lý đại nương khẽ chuyển động, cũng chưa nói ra điều gì, hắn cầm lấy tay của Sở Tĩnh Huyền, cuối cùng hung hăng mắng nhẹ một câu, “Đồ ngốc!”



“Không ngốc như ngươi, nếu không phải như vậy thì lúc trước sẽ không rơi xuống hồ sen, còn dám thay y phục dưới tàng cây.” Sở Tĩnh Huyền cố ý trêu ghẹo, Lý đại nương quả nhiên nhíu lại đôi mi thanh tú, giận dữ nói, “Ta là vì cứu người, có ai biết mọi người trong hoàng cung của ngươi lại thích nhảy xuống hồ tự tử, ta chỉ là cứu người, chứ không phải rơi xuống nước.”


“Cái gì?” Hách Thiên Thần ngoảnh đầu nhướng mi, giọng điệu của Hách Cửu Tiêu vừa kiên quyết vừa lạnh lùng, “Ngọc bội của hắn.”



Cảm thấy buồn cười vì phản ứng của hắn, Hách Thiên Thần lắc đầu rồi lấy ra mảnh ngọc bội từ trong ngực, vẫn chưa kịp đưa qua thì đã bị hắn cướp lấy, một mảnh ngọc ôn nhuận lấp lánh ánh sáng thẳng tắp rơi xuống hồ, gần như không nổi lên một chút gợn sóng, mà chỉ lặng tâm biến mất trên mặt hồ.



“Ngươi cũng biết có vật này thì chúng ta có thể dễ dàng xuất nhập hoàng cung mà không bị ngăn cản?” Hách Thiên Thần nhìn xuống hồ nước.



“Biết.” Hách Cửu Tiêu nhìn vào bóng đêm nơi chân trời, chắp tay sau lưng rồi hừ lạnh, “Ta còn biết hắn cố ý cho ngươi, muốn ngươi đi tìm hắn.”



Hách Thiên Thần nhướng mi, chậm rãi nói, “Nếu ta cầm lấy tín vật của hắn để tiến cung, thì hắn nhất định lập tức sẽ biết ta đến, chỉ cần ta ở trong hoàng cung, chỉ cần trên lưng của ta đeo thứ gì đó của hắn, thì hắn sẽ rõ ràng hành tung của ta như lòng bàn tay.”



Nhìn mặt hồ thâm trầm, trong mắt thản nhiên nổi lên vài phần ý cười, “Ngươi biết rõ điểm này, hay là không muốn để cho ta mang theo vật của hắn?” (Thần thử anh Chín sao?)



“Không muốn để cho ngươi mang theo vật của hắn.” Hách Cửu Tiêu trả lời không một chút do dự, đến gần trước người Hách Thiên Thần, hai người nhìn nhau, “Tuy rằng ta cũng biết hắn cho ngươi mảnh ngọc bội là có dụng ý khác.”



Không đợi Hách Thiên Thần lên tiếng, Hách Cửu Tiêu đã siết chặt bờ vai của hắn, “Đáp ứng ta, sau nay không được gặp hắn.”



Hách Thiên Thần không trả lời, ánh mắt khép lại giống như đang do dự, Hách Cửu Tiêu chau mày, hơi thở càng thêm nặng nề, ngữ điều trở nên lạnh lẽo, “Ta nói, không được gặp hắn.”



Hách Thiên Thần nhíu mày đối với cách nói chuyện gần như lớn tiếng quát khẽ của Hách Cửu Tiêu, trong lòng cảm thấy khó chịu, hắn định nói điều gì đó, nhưng đối phương căn bản không cho hắn nói, vừa mới há mồm thì liền bị bờ môi của Hách Cửu Tiêu đoạt lấy.