Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3159 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


“Tiền bối, có thể ngài đã nói đúng, quả thật như thế.” Quách Tiêu Nhiên thập phần kiêng kị Hách Cửu Tiêu, không dám đến gần, đứng bên phía của Phương Thiên Nhai, vẻ mặt giận dữ chỉ vào Hách Cửu Tiêu, “Hắn hại chết Bang chủ của ta!”



Quách Tiêu Nhiên đang cùng mấy người khác tranh đoạt chức vị Bang chủ, cái chết của Đinh Phong làm cho giang hồ xôn xao, cũng làm cho Cái Bang hỗn loạn, nay hắn muốn mượn cớ vì Đinh Phong mà báo thủ để lấy lòng người.



Thất Phương Kiêu Phách thật sự hài lòng đối với thái độ tôn kính của Quách Tiêu Nhiên, tuổi trẻ hậu bối mà lại thức thời như thế, đương nhiên cảm thấy lời nói của Quách Tiêu Nhiên là không sai, “Tiểu tử này quả nhiên không phải hạng người tốt lành, Bang chủ Cái Bang của các ngươi là ai? Bị hắn hại chết như thế nào?”



“Ở Ngọc Điền Sơn! Hai huynh đệ bọn họ cấu kết với triều đình, hại chết Bang chủ Đinh Phong của chúng ta trong huyệt động!” Quách Tiêu Nhiên giận đỏ mặt, kỳ thật hắn không biết tình hình cụ thể của ngày hôm ấy, nhưng có người nói cho hắn nghe, hắn phi thường oán giận, nay nói lên những lời này mà lòng vẫn tràn đầy căm phẫn.



Thân là trưởng lão Cái Bang, địa vị của Quách Tiêu Nhiên không thấp, lời nói cũng được mọi người rất tin phục, đệ tử Cái Bang nghe như vậy đều đồng thanh hưởng ứng, liên tục khua gậy sau lưng Quách Tiêu Nhiên, khí thế rực trời.



Giữa núi đồi, trong sơn cốc, người của Hách Cốc và đệ tử Cái Bang giao chiến, người của Thiên La Minh vốn đang ở thế hạ phong, lúc này được viện trợ, nhất thời lấy lại cục diện. Cuồng phong tập cuốn những cành lá khô trên núi, gió lạnh mang theo máu tươi văng khắp nơi, tuyết rơi đầy trời cũng nhiễm thành huyết sắc.



“Năm đó lão phu đã từng gặp qua Đinh Phong, không ngờ hắn lại bị người hại chết như thế. Hảo! Hôm nay chúng ta phải huyết tẩy Hách Cốc, vì hắn, cũng vì đồ nhi của ta mà lấy lại công đạo!” Lão đại của Thiên La Minh ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, giống như trở về năm xưa, đại đao quét ngang giữa không trung, râu tóc tung bay, “Thiên La Minh nghe lệnh! Giết cho ta–”



Đinh Phong chết có thể xem như gieo gió gặt bão, nhưng lúc này ai sẽ nghe giải thích, Hách Cửu Tiêu căn bản không thèm giải thích, nhìn thấy Quách Tiêu Nhiên của Cái Bang xuất hiện, khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị vẫn không có biểu tình, lạnh lùng như ngày thường, ánh mắt băng lãnh giống như không đặt bất luận kẻ nào vào mắt.



“Nhiều lời vô ích, các ngươi muốn chết thì chớ trách ta thủ hạ không lưu tình.” Phốc, năm ngón tay xuyên qua trước ngực một người, trái tim vẫn còn đang đập bị moi ra, máu tươi chảy dài xuống đất, nửa người của Hách Cửu Tiêu dính máu, ném đi trái tim trong tay, giống như ma thần từ địa ngục bước ra, băng lãnh vô tình.



Năm đó Thất Phương Kiêu Phách hoành hành giang hồ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, không phải chưa từng tra tấn người khác, cũng không phải chưa từng thấy qua thủ pháp giết người như vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có một kẻ hờ hững lấy mạng người như thế, tản mát ra hàn khí âm u lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, trong lòng không khỏi cả kinh, nhất thời đều trở nên cẩn thận.



Âm thanh sát phạt và giao chiến vang vọng khắp sơn cốc, giống như bị trận huyết sát thấm nhiễm, sắc trời âm trầm càng trở nên u ám, cuồng phong lướt qua khung cảnh tiêu điều xơ xác, tuyết rơi trắng xóa cả bầu trời.




Những lời này của Quách Tiêu Nhiên vừa ra khỏi miệng thì Già Diệp đại sư cùng Lâm Túc đều hoài nghi nhìn Hách Cửu Tiêu, Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác cũng không ngừng kinh ngạc, bọn họ không biết còn có chuyện như vậy.



“Các ngươi đã nói xong?” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn bọn họ, không hề giải thích một chữ, nếu nói Vạn Minh Khê là kẻ hãm hại thì sẽ không ai tin tưởng, hắn không có chứng cớ, phủ nhận chuyện Hách Cốc năm đó thì càng không thể, hắn quả thật đã làm ra chuyện này.



Y mệ màu tử kim nâng lên, phong tuyết theo động tác của hắn tạo thành lốc xoáy, ban ngày lại giống như đêm tối, gió lốc đột nhiên nổi lên, chỉ nghe một tiếng lạnh lùng như kinh lôi nổ tung, “Nại Lạc!”



Không có ai trả lời, trong tiếng ầm ầm vang dội là mấy chục bóng đen nhảy ra, giống như đã sớm ẩn thân trong bóng tối, mấy chục người vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện, tiếng kêu thảm thiết cùng chưởng phong nổ tung tràn ngập trong tai mọi người.



“Sát lâu Nại Lạc?” Mọi người kêu lên sợ hãi, không ít người trong Thiên La Minh vẫn chưa hiểu vì sao lại bị phơi thây, thân thủ chia lìa. (Sát lâu = tổ chức sát thủ)



Máu tươi lan tràn, hàn quang chớp nhoáng, Thiên La Minh, Cái Bang, Phiêu Miểu Lâu, mọi người đều không ngờ Hách Cửu Tiêu cư nhiên còn cất giấu một nước cờ, đến lúc này mới phát động những kẻ đó, vội vàng nghiêng mình ngăn cản, bọn họ không bao giờ nghĩ đến Hách Cửu Tiêu lại là thủ lĩnh của Nại Lạc.



Hắn đã sớm an bài, cố ý chờ đến bây giờ, đợi cho người trong Cốc tiêu hao sức lực của các môn phái trong giang hồ, khiến thủ hạ của bọn họ bắt đầu mệt mỏi thì mới dùng đến chiêu này!



“Hách Cửu Tiêu, ngươi đừng cao hứng quá sớm, ta đã thông báo tới tất cả môn phái, muốn bọn họ cùng nhau đến đây để tiêu diệt tên ma đầu nhà ngươi!” Sắc mặt của Vạn Minh Khê trắng bệch, mới vừa rồi không kịp né tránh, đầu vai đã bị người của Nại Lạc đâm một nhát, máu không ngừng tuôn ra.



“Muốn giết ta?” Lãnh tiếu xuất hiện trên khuôn mặt yêu dị, ý cười làm cho người ta run rẩy, hai tay nâng lên cao, dưới ánh mắt kinh ngạc nhìm chăm chú của Thất Phương Kiêu Phách, một cơn gió lốc nổi lên, “Vậy thì đến đây đi!”



Oanh! Cành khô trong sơn cốc bị kình phong bẻ gẫy, Hách Cửu Tiêu đứng một mình giữa cơn lốc, tuyết trắng mãnh liệt quấn quanh toàn thân, tóc đen tung bay trong gió, không còn nhìn thấy thiên nhật, chỉ còn sát khí bao trùm khắp sơn cốc.