Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 116 :

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Không ai nhìn thấy Huyết Ma Y xuất thủ như thế nào, chỉ thấy một trận mũi nhọn băng hàn, đối thủ của tên văn sĩ bỗng nhiên ngã xuống, hắn muốn bảo mệnh nên xuất thủ trước, kết cục cũng là như thế, máu tươi ba thước chảy thành sông, hình dung như vậy cũng không quá đáng, không người nào biết rõ đến tột cùng hắn bị thương ở chỗ nào mà lại có thể xuất huyết nhiều đến thế, nhiều đến mức muốn nhuộm đỏ cả lôi đài.



Chờ có người lôi thi thể của hắn xuống thì mới phát hiện trên người của hắn không chỗ nào mà không thấy vết thương, mỗi một vết thương đều là chỗ hội tụ huyết mạch, đều đã bị cắt đứt, thế nhưng không ai thấy rõ Huyết Ma Y dùng chiêu thức hay loại binh khí nào?



Yểu Nương nhìn thấy Hách Cửu Tiêu xuất thủ thì liền nũng nịu kêu gọi, đáng tiếc người trên đài vẫn lạnh lùng như băng thạch không hề để ý đến nàng, tựa hồ bọn họ chưa bao giờ gặp mặt, chưa bao giờ có tiếp xúc. Hắn giết người, cúi đầu nhìn thấy máu, biểu tình không thay đổi, vẫn lạnh như trước, nhưng kỳ dị chính là người ta lại ảo giác có phải hắn đang cười hay không. Nụ cười vô hình không một tiếng động, khiến người ta nhìn thấy liền lập tức nghĩ rằng chính mình chỉ trong nháy mắt đã chết một lần, từ trong lòng đến ngoài thân đều cứng đờ như bị nhiễm âm hàn.



Ngay mới vừa rồi Hách Thiên Thần nghe thấy Yểu Nương hô một tiếng thì liền nhịn không được mà nhíu mi, lúc này nhìn thấy Hách Cửu Tiêu cười như vậy cũng nhịn không được lại tiếp tục cau mày. Căn bản đó không phải là cười, cũng không phải biểu tình mà một người bình thường sẽ có, lại càng không phải là cách mà vị huynh trưởng chín tuổi ngày xưa đã từng mỉm cười với hắn.



Hắn biết Hách Cửu Tiêu đã làm cái gì, cũng biết Hách Cửu Tiêu đã từng giết không ít người, nhưng đến lúc này nhìn thấy tận mắt, nhìn thấy sự e ngại trong mắt của người khác thì hắn mới bỗng nhiên nhớ đến, không biết lúc trước Hách Cửu Tiêu đã sống như thế nào? Sau khi hắn rời khỏi Hách cốc, Hách Vô Cực, phụ thân của bọn họ đã đối đãi với Hách Cửu Tiêu ra sao? Chín tuổi thì Hách Cửu Tiêu đã học được cách giết người, sau đó còn bị giáo hội cái gì, đòi hỏi như thế nào?



Hách Cửu Tiêu của ngày hôm nay có còn là Hách Cửu Tiêu của ngày xưa hay không……Lặng yên thở dài, Hách Thiên Thần thu hồi ánh mắt rồi nhìn xuống bàn tay của chính mình, bàn tay kia đã từng nắm tay của hắn, cũng có độ ấm giống như thường nhân, nhưng không biết vì sao lại khiến người ta cảm thấy có một loại hàn khí vô hình, băng lãnh không giống một người còn sống.



“Còn ai nữa?” Trên lôi đài, tư thế đứng thẳng của Hách Cửu Tiêu vẫn không thay đổi, bất đồng chính là dưới chân chảy đầy máu tươi, hắn đứng ngay ở giữa, tên văn sĩ ngơ ngác đứng một bên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị đến mức có thể cắn nuốt lòng người, ghen tuông phẫn nộ đều đã tan biến, trong mắt chỉ còn sợ hãi kinh hoàng.



Hắn vừa run rẩy vừa thụt lui vài bước, bởi vì dưới chân là máu tươi vừa sệt vừa trơn khiến hắn bị trượt ngã, môt thân dính đầy máu tanh vô cùng chật vật, hắn vung kiếm chỉ vào Hách Cửu Tiêu rồi vọt qua, dường như đã sợ đến mức phát điên, “Quái vật! Ngươi không phải là người! Ngươi là quái vật!”



Phốc – tiếng máu vang lên, lúc này lại là một đầu người văng ra, thi thể không đầu vẫn còn giãy dụa tiến lên phía trước vài bước rồi ầm ầm ngã xuống, trên mặt đất lan tràn một màu đỏ tươi sền sệt, trên đài chỉ có một mình Hách Cửu Tiêu, dưới chân là huyết tinh nhưng trên mặt của hắn vẫn không lộ ra một chút biểu tình, mặc kệ bị người khác kêu là quái vật cũng không sao, động thủ thì càng tốt, vẻ mặt từ đầu đến cuối không hề thay đổi.



Người ở dưới đài nhịn không được mà run rẩy, bọn họ đến đây là để đoạt lấy con ngựa kia, từ trên người của nó có thể chiếm được bảo tàng hoặc bí mật, là vì để làm cho chính mình sống tốt hơn chứ không phải để chết. Tranh đoạt cùng Huyết Ma Y chính là tự đi tìm cái chết.


“Ngươi muốn cứu ta.” Giọng nói của Hách Cửu Tiêu ở trong bóng tối nghe ra rất gần, kỳ thật hắn đang ở bên cạnh Hách Thiên Thần, từ trên người của hắn thản nhiên phiêu tán mùi máu tanh hòa lẫn hương thơm thảo dược.



Hách Thiên Thần mở mắt ra, hắn không trả lời, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn không dừng lại, “Tuy rằng ngươi đã nói từ nay về sau không còn liên can, nhưng ngươi vẫn xem ta là ca ca của ngươi, bằng không sẽ không dừng lại xe ngựa, chuyện này vốn không quan hệ đến ngươi, ngươi không cần phải liên lụy dính vào, ngươi cũng không có hứng thú đối với con ngựa kia, ngươi đến đây chính là muốn nhìn xem ta sẽ làm cái gì. Về Thất Linh Trưng mã, ngươi đương nhiên đã sớm biết.”



Thiên Cơ các làm sao lại không biết tin tức? Huống chi Thất Linh Trưng mã còn tác động đến nhiều người như vậy. Hách Thiên Thần vẫn không trả lời, xem như đã ngầm thừa nhận.



Không biết Hách Cửu Tiêu lộ ra biểu tình như thế nào đối với việc Hách Thiên Thần ngầm thừa nhận, Hách Thiên Thần không thể nhìn thấy trong bóng tối không có một chút ánh sáng như thế này, nhưng hơi thở bên cạnh tựa hồ lại có một chút phập phồng, chẳng lẽ Hách Cửu Tiêu đang cười? Lạnh lùng đến mức có thể đóng băng lòng người, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu sẽ không bao giờ cười.



Nhưng Hách Cửu Tiêu quả thật đang cười, trong bóng đêm không người nhìn thấy, khóe miệng của hắn nhếch lên một đường cong, mặc dù rất nhỏ khó có thể phát hiện, nhưng dù sao vẫn là cười, rất khác biệt so với ý cười khi nhìn thấy máu tươi ở dưới chân trên lôi đài. Làm cho Hách Thiên Thần vì hắn mà lo lắng, từ trong xe ngựa nhảy đến bên cạnh hắn, muốn thay hắn đỡ lấy binh khí của những kẻ khác, đệ đệ của hắn sẽ không biết cảm giác trong lòng của hắn là như thế nào.



Hắn không cười đã từ rất lâu.



Đây là loại nụ cười phát ra từ nội tâm, là cảm giác ấm áp trong lòng làm cho khóe môi của hắn bất giác nhếch lên một đường cong. Hắn xem mạng ngươi như cỏ rác, có thể thờ ơ với sinh tử của bất luận kẻ nào, tất cả mọi người đều biết chuyện này, hắn cũng nghĩ rằng chính mình cũng không bận tâm đến bất cứ ai, nhưng Hách Thiên Thần dù sao cũng là đệ đệ của hắn, là đệ đệ thân sinh mà lần cuối cùng hắn nhìn thấy khi Thiên Thần vừa được năm tuổi.



Cho nên khi nhìn thấy Hách Thiên Thân nhảy về phía hắn, nhìn thấy trên mặt của Thiên Thần bất giác lộ ra tức giận và phẫn nộ, một chút…..quan tâm và lo lắng, trong lòng của hắn liền nảy lên một cảm giác không thể nói rõ, tựa như mỗi khi hắn đứng dưới ánh mặt trời, trong những tia nắng ấm áp, từ trên người đến đáy lòng, mỗi một phần chết lặng đều bắt đầu sống lại.



Lúc ấy Hỏa Lôi tiễn sẽ chạm vào người của hắn, mặc kệ hắn có thể tránh né hay không, tay của hắn trước tiên đã duỗi ra ôm lấy Hách Thiên Thần tránh xa nguy hiểm, động tác của hắn so với suy nghĩ trong lòng vẫn nhanh hơn một bước.



Thiên Thần, ngươi và ta đều là họ Hách, ngươi dù sao cũng là đệ đệ của ta, trước kia ta làm sao có thể nghĩ rằng ta không hề để ý? Ngoảnh đầu quay sang người bên cạnh, Hách Cửu Tiêu vẫn đang cười, nụ cười không người nhìn thấy, cũng không ai biết rõ đó là biểu tình như thế nào.