Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3166 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Ngón tay bám chặt vào vách đá và dây leo của gốc cây khô, móng tay của Hách Thiên Thần bị gãy nát, phía trên vách núi dựng đứng có nhiều vết máu, nhưng hắn vẫn không buông tay.



“Thiên Thần!” Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu lạnh như sương, lớn tiếng hô to, “Buông tay!”



Hách Thiên Thần không nói một tiếng, năm ngón tay như bị kim đâm, đau đớn đến mức khiến hắn bất chợt thanh tỉnh, bàn tay nắm lấy Hách Cửu Tiêu càng siết chặt hơn, phát hiện động tác của hắn, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, “Thiên Thần, ngươi có nhớ rõ lúc trước ở Thập Toàn Trang?”



Không hiểu vì sao Hách Cửu Tiêu lại nhắc đến chuyện này, Hách Thiên Thần miễn cưỡng mở miệng, “Nhớ rõ.” Tay trái run rẩy, hắn ngửa đầu nhìn lên phía trên vách núi, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hoa Nam Ẩn ở phía trên, bọn họ tuột xuống đến đây, nhưng đoạn dây lại không đủ dài.



“Lúc ấy ngươi nợ ta một lời hứa, ngươi nói sẽ đáp ứng một việc.” Hách Cửu Tiêu nhắc đến lúc trước, hắn đã giải độc cho mọi người ở Thập Toàn Trang, đổi lại Hách Thiên Thần sẽ đáp ứng một lời hứa với hắn.



“Ta không quên.” Suy nghĩ trong đầu của Hách Thiên Thần trở nên hỗn loạn, hắn không biết Hách Cửu Tiêu muốn nói gì, bỗng nhiên dâng lên một dự cảm bất lành, hắn càng siết chặt tay của Hách Cửu Tiêu. Hách Cửu Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, “Vậy đáp ứng ta, đừng nhảy xuống theo ta.”



“Ngươi…” Hách Thiên Thần vừa mở miệng thì bị Hách Cửu Tiêu cắt lời, nhẹ nhàng cười vài tiếng, “Ta cam đoan ta sẽ không chết.”



“Ngươi muốn mạo hiểm?” Hách Thiên Thần biết dự định của Hách Cửu Tiêu, nếu dùng dị năng để điều khiển không khí khi rơi xuống thì Hách Cửu Tiêu quả thật không thể chết, nhưng kết quả là sẽ khiến Già Lam bộc phát, trong một khoảng thời gian ngắn lại phát độc hai lần, nếu lại tẩu hỏa nhập ma thì hắn không biết Hách Cửu Tiêu còn có thể tỉnh lại hay không.



Hách Cửu Tiêu có thể quên hết tất cả, trở thành ác ma chỉ biết cuồng sát.



“Ta không cho phép ngươi làm như vậy.” Hách Thiên Thần gầm nhẹ, y mệ vẫn còn bị Lý Miên Ca nắm lấy, hắn nhìn thấy sự tàn ác trong đôi mắt như độc xà của Lý Miên Ca, khi sắp chết là lúc Lý Miên Ca đã quyết tâm muốn bọn họ cùng nhau chôn thây dưới vực thẳm.



Người ở trên núi chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cúi đầu quan sát, nghe thấy tiếng đối thoại từ dưới vách núi truyền lên, không rõ đến tột cùng là tình cảm như thế nào mà lại khiến cho đôi huynh đệ này chấp nhất như vậy, cho dù đang cheo leo nơi vách đá, sắp rơi xuống vực thẳm, vạn kiếp bất phục, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng cho đối phương.
Bộp, bộp, bộp, Hoa Nam Ẩn không ngừng vỗ tay, giương giọng nói với Mục Thịnh, “Mặc kệ ngươi là ai, nhưng ngươi nói rất đúng! Hai người kia làm sao có thể chết như vậy! Hoa Nam Ẩn ta là người đầu tiên không tin!”



Rất nhiều người bắt đầu hướng xuống chân núi mà đi, bọn họ đã nhìn thấy ánh mắt lộ ra sát khí của thủ hạ Thiên Cơ Các, nhìn thấy sát thủ của Hách Cốc bắt đầu rục rịch, bọn họ cuống quýt dẫn người rút lui. Đến tận chân núi mà bọn họ vẫn còn nghe thấy tiếng hô to của Hoa Nam Ẩn ở trên cao, “Hôm nay tất cả những người đã động thủ hãy nghe rõ, sau này chỉ cần ta ở trên đường nhìn thấy bất cứ một ai, mặc kệ các ngươi là chưởng môn hay tiền bối, ta Tiêu Hương Khách Hoa Nam Ẩn thấy một cái liền sát một cái!”



Không ít người của các môn phái chật vật bỏ chạy, không còn tâm tư để đáp lại, đám người tản đi tứ phía, thi thể ngổn ngang nằm trên mặt đất, khắp nơi trên đỉnh núi đều là vết máu, những người ở lại hỗ trợ thu dọn tàn cục, mặc dù nam tử thần bí và Hoa Nam Ẩn khẳng định như thế, nhưng bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy hai người rơi xuống, chỉ cần là người mà lại rơi xuống vực thẳm sâu như vậy, có thể sống sót đã là một kỳ tích, cũng không còn ai dám tiếp tục suy nghĩ.



Mây trắng phiêu du, vờn quanh khắp tứ phía, sau lưng Hách Cốc là vách núi, Lý Miên Ca phơi thây nơi vực thẳm.



Khi hắn hạ xuống là lúc thân thể đập vào một tảng đá gồ ghề, nửa bên mặt nát nhừ, máu tươi không ngừng tuôn ra, tứ chi vặn vẹo uốn cong, đến khi dòng máu dần dần đông lại, không biết đến bao lâu thì sẽ hóa thành bạch cốt như những thi thể chồng chất ở nơi này.



Hách Thiên Thần cũng rơi xuống vực thẳm cùng Hách Cửu Tiêu, bọn họ xác thực không chết như lời của Mục Thịnh.



Khi Hách Thiên Thần rơi xuống giữa không trung thì liền lấy ra Giao Tàm ti, tay trái đã mất sức nên không thể sử dụng, tay phải bắn ra Giao Tàm ti, cuốn lấy những nhánh cây mọc lan tràn bên vách núi, những nhánh cây khô không thể thừa nhận trọng lượng của hắn, nhưng mỗi lần bị bẻ gãy cũng giúp hắn giảm xóc đáng kể, thân thể cứ như thế mà từ từ rơi xuống.



Trong khi Hách Cửu Tiêu thật sự không dựa vào bất luận ngoại lực nào, cho đến khi sắp sửa rơi xuống đáy vực thì hắn mới sử dụng dị năng, ngự khí để đem thân thể đẩy lên trên, chân khí trong người trở nên hỗn loạn, lần lượt chấn động toàn thân, nội lực không thể sử dụng nhưng vẫn có thể tự nhiên xuất ra dị lực. Cuối cùng hắn rơi xuống mặt đất nhưng thân thể chỉ bị trầy xước một chút.



Hách Cửu Tiêu vừa rơi xuống đáy vực, thì không bao lâu sau liền nhìn thấy Hách Thiên Thần rơi xuống, lúc ấy hắn thật sự không biết là nên sinh khí hay là nên cao hứng, cuối cùng chỉ có thể đỡ được Hách Thiên Thần, ra sức ôm chặt người vào lòng, trước ngực kịch liệt phập phồng, nói không nên lời.



~Hoàn Quyển III~