Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4171 :

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Ánh mắt mang theo hận ý, tràn ngập ưu tư phức tạp trong đó, Vong Sinh cứ như vậy mà nhìn Hách Thiên Thần, bên ngoài gió lạnh xuyên thấu qua khe cửa sổ bị phong kín, tạo nên những âm thanh như tiếng khóc nức nở. Từ khi Vong Sinh mở miệng, Hách Thiên Thần liền nhắm mắt lại, lặng im mà đứng.



Hách Cửu Tiêu nhớ đến một chuyện mà trước kia Hách Thiên Thần từng nói qua, khi hắn chín tuổi đã giết chết một phạm nhân trốn thoát khỏi ngục thất, lúc ấy đối phương muốn lấy mạng của hắn, vì Ngụy Tích Lâu ép hắn phải xuyên thấu tâm tư của rất nhiều người, cho nên hắn cũng bị người ta hận đến tận xương tủy.



“Là hắn?” Hách Cửu Tiêu thấp giọng hỏi, Hách Thiên Thần cũng nhớ lại, rồi chậm rãi mở mắt ra, gật đầu với Hách Cửu Tiêu, “Nói như vậy, ta quả thật là kẻ thù giết cha của hắn, hắn muốn giết ta cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”



Vong Sinh nghe được bốn chữ kẻ thù giết cha, sắc mặt hơi thoáng vặn vẹo, cắn chặt khớp hàm, hai mắt nhắm nghiền, cánh tay bị trói sau lưng bắt đầu run run, nhưng vạt y bào màu thanh lam trước mắt của hắn vẫn bình yên như trước, sau đó Hách Thiên Thần bước đến trước mặt hắn.



“Lúc ấy vì sao ngươi không đâm xuống?” Trong bầu không khí ẩm ướt lạnh lẽo, ngữ thanh của Hách Thiên Thần tựa như một gợn sóng nhắm về phía Vong Sinh, thân thể đang quỳ trên mặt đất của hắn hơi thoáng lay động, nhưng vẫn im lặng không trả lời.



Bên vách núi là thời cơ tốt nhất để hắn giết chết Hách Thiên Thần, một khi bỏ qua thì sẽ không còn cơ hội lần thứ hai, vì vậy hắn nên xuất thủ. Khi đó toàn bộ tâm tư của Hách Thiên Thần đều đặt trên người Hách Cửu Tiêu, mặc dù thấy Vong Sinh ra tay nhưng hoàn toàn không thể tránh né.



Quả nhiên Vong Sinh thuận lợi đâm một kiếm vào ngực của Hách Thiên Thần, lúc ấy tựa hồ có cái gì đó xẹt qua, nhưng hắn đã cảm giác được máu tươi chảy xuôi theo mũi kiếm, từ trước ngực Hách Thiên Thần chảy ra, chỉ cần sâu thêm vài phân thì Hách Thiên Thần sẽ chết.



Chết dưới thanh kiếm trong tay của hắn, đây là thanh kiếm mà hắn sử dụng để hộ vệ Hách Thiên Thần. Nhưng hắn không biết vì sao hắn lại không thể tiếp tục đâm xuống.



“Vì sao ngươi lại do dự? Vong Sinh, ngươi vốn có thể giết chết ta.” Hách Thiên Thần dường như đã biết đáp án, ngữ thanh thản nhiên không hề hàm chứa sự nghi ngờ, vẫn nhẹ nhàng ôn hòa như ngày xưa, tựa như mỗi khi hắn phân phó Vong Sinh đi lấy vài quyển tư liệu.



Vẻ mặt của Vong Sinh tái nhợt, thần sắc đờ đẫn mơ hồ pha lẫn hận ý, đáy mắt có vô số cuồn cuộn đang nổi lên. Vì sao lại do dự, vì sao không đâm xuống? Đáp án này ngay cả hắn cũng không biết phải đối mặt như thế nào.
Mục Thịnh đứng bên vách tường, giật giật môi, giống như phi thường do dự và mâu thuẫn, nhưng nếu lúc này không nói, lỡ sau này bọn họ mà biết thì e rằng càng hỏng bét. Thở dài, hắn bất đắc dĩ nhướng mi lên, “Là cha của ta.”



Trong nháy mắt, đám người cùng lúc quay sang nhìn hắn.



Mục Thịnh không còn đường lui, nếu cứ tiếp tục như thế, hắn thật sự sẽ trở thành phạm nhân, sợ bị hiểu lầm, hắn giơ hai tay lên, giả vờ ung dung mà nhún vai, mở miệng nói rất nhanh, “Ta cũng không muốn, nhưng chuyện này quả thật là do cha của ta đã làm ra, năm đó duy nhất chỉ có một mình hắn là có dị năng phong bế ký ức, hắn cũng chỉ nghe lệnh làm việc.”



Chỉ có một người có thể phong bế ký ức, làm người ta quên đi quá khứ, Hách Thiên Thần không biết đang nghĩ đến chuyện gì, rồi tiếp tục truy hỏi, “Hắn có thể khóa lại một đoạn ngắn ký ức, mà không phải là phong bế toàn bộ hay không?”



“Có thể.” Mục Thịnh không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy.



Bị khóa lại ký ức! Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhìn nhau, “Hoàng hậu!”



Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một chi tiết, huynh đệ song sinh của thái tử Sở Tĩnh Huyền. Là mẫu hậu của hai người, hoàng hậu không thể không biết! Nhưng Sở Tĩnh bảo rằng trước kia nàng còn đến gặp hắn, sau đó lại biệt vô âm tín, mà Sở Tĩnh Huyền thì lại nói mẫu hậu không biết còn có một vị hoàng tử khác.



“Việc hoàng hậu không biết Sở Tĩnh tồn tại, không phải là giả vờ không biết, mà là bị người ta xóa đi ký ức.” Hách Thiên Thần chậm rãi nói ra điểm này, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói tiếp, “Kể từ năm đó thì Yêu Hồ tộc đã có quan hệ sâu xa với triều Viêm.”



Mục Thịnh lộ ra biểu tình cổ quái nhìn bọn họ, bỗng nhiên che miệng lại, chuyện này không phải là hắn nói, hắn chưa từng nói cái gì, cũng chưa từng tiết lộ bất cứ chuyện gì.