Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 119 :

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Người này xem ra cũng không phải muốn hại bọn họ, nhưng lời nói của hắn đã khiến cho hách Thiên Thần chú ý, biết thân thế của bọn họ, còn biết cơ quan thiết lập cạm bẫy, người này mặc kệ là địch hay là bạn, nếu không bắt để tra hỏi rõ ràng, hắn và Hách Cửu Tiêu cũng không thể yên tâm, vận khí nhảy lên, hắn cũng đuổi theo.



Thấy hai người bọn họ không chịu buông tha, người nọ vừa thở dài vừa lắc đầu, “Mẫu thân Diễm Âm của các ngươi nếu biết các ngươi hôm nay ngay cả bằng hữu cũng không phân biệt được, còn không khóc đến chết…..Không đúng không đúng, đã chết rồi…..Ai ai….”



Lời nói lẩm bẩm tán đi theo gió, Hách Thiên Thần lập tức bị chấn động, Diễm Âm quả thật là tên của mẫu thân bọn họ, từ sau khi nàng lìa đời thì không còn ai nhắc đến tên của nàng, thủ hạ của Hách Vô Cực đều bị Hách Cửu Tiêu giết chết, cái tên Diễm Âm rõ ràng không còn người nào truyền lưu, vì sao người này lại biết?!



“Ta đã nhìn thấy ngươi,” Nghi ngờ trong lòng của hắn càng lúc càng nhiều, biểu tình nhẹ nhàng ôn hòa như mây trôi trở nên thâm trầm sâu lắng, Giao Tàm ti chậm rãi quấn quanh lòng bàn tay, lóe lên ánh sáng vừa động lòng người lại vừa nguy hiểm, “Trước đó ngươi đã xuất hiện trong rừng, người thiết kế cạm bẫy lần này có quan hệ như thế nào với ngươi?”



Lúc trước xe ngựa của Hách Thiên Thần đi trên đường, có người mỉm cười với tiểu Trúc rồi lại nhìn hắn một cái, kẻ nọ chính là người ở trước mặt, hắc y tóc rối, bộ dáng cười hì hì, giống như trên đời không có chuyện gì là đáng ngại, hắn không bận tâm đến bất luận điều gì, mái tóc được cột lỏng lẻo rời rạc cùng một thân hắc y đơn giản lại làm cho hắn lộ ra vài phần tiêu sái ngang ngược, giống như lãng tử phiêu bạt giang hồ nay đây mai đó, không có bất cứ thứ gì có thể làm cho hắn lưu lại.



Hách Cửu Tiêu lạnh lùng ngăn đường lui của người nọ, Hách Thiên Thần thì cản ngay trước mặt, hắc y nhân lộ ra thần sắc hao tổn tâm trí, nặng nề thở dài, bất đắc dĩ buông lỏng hai tay, “Tóm lại không phải là ta, nếu là ta thì nhất định ta sẽ không đến cứu các ngươi, bất quá xem ra các ngươi không cần ta cứu cũng bình an vô sự, không hổ là hậu duệ của Yêu Hồ tộc.”



Chỉ nhìn tình hình trước mắt thì hắn cũng biết mình xuất hiện không đúng lúc, nếu muốn đến thì nên đến sớm một chút, còn ngược lại thì đơn giản không cần phải đến, hắn vẫn là xem nhẹ hai huynh đệ này, bọn họ căn bản không cần hắn hỗ trợ, bây giờ hắn đến đây lại làm cho bản thân mình tự lâm vào phiền phức.



Hách Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, bất luận hắn lộ ra biểu tình như thế nào thì Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh lùng vô cảm, dưới chân đứng yên bất động, tựa hồ chỉ cần hắn có một chút động tĩnh thì ngay lập tức sẽ giống như vách tường sắt ở chỗ kia, bị phá thành từng mảnh nhỏ. Hắn đánh giá hai bên, Hách Thiên Thần không một chút để ý, giống như chỉ chờ đợi đáp án của hắn để xác định kế tiếp nên làm như thế nào, nếu không phải là những gì hai người bọn họ muốn thì Hách Thiên Thần tuyệt đối sẽ không ngăn cản Hách Cửu Tiêu động thủ.



“Được rồi, tại hạ là Mục Thịnh, trong lúc vô ý phát hiện ra cạm bẫy ở chỗ này, gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ, đáng tiếc các ngươi cũng không cho ta cơ hội, còn xem ta như kẻ xấu, thật sự là oan uổng hết sức.” Mới bắt đầu hắn còn nói theo lễ nghi, rồi sau đó càng nói càng giống như oán giận, tóc dài phất phơ dưới ánh nắng hơi thoáng lộ ra màu tím sẫm kỳ dị, bên trong đôi mắt cười không biết đang cất giấu tâm tư gì, mơ hồ lấp lánh, tránh né ánh mắt đang đánh giá của Hách Thiên Thần.




Trải qua một đoạn thời gian trong tầng hầm, hắn không còn xưng Hách Cửu Tiêu là Hách Cốc chủ, cũng không muốn gọi là Huyết Ma Y, trong lòng nhất thời do dự, cũng không xưng hô bất cứ cái gì. Mọi người ở bên cạnh nghe được liền cảm thấy thập phần kinh ngạc, trước tiên không nói đến việc cứu mạng, Đàn Y công tử từ khi nào lại đối với người khác thân cận như vậy, mỗi khi hắn mở miệng luôn luôn rất hữu lễ, cũng vì thái độ hữu lễ của hắn mà ngăn cách hắn với những kẻ khác, làm cho người ta muốn tỏ vẻ thân cận cũng không thể, chỉ có thể nhìn hắn cười nói hữu lễ như vậy, vừa ôn hòa lại vừa vô cùng thâm trầm khó lường.



Lúc này hắn lại giữ chân Huyết Ma Y, ngay cả một câu khách khí hàn huyên cũng không có.



“Ngươi biết rõ ngươi không cần nói cảm tạ đối với ta.” Hách Cửu Tiêu xoay lại, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của những người đứng bên cạnh Hách Thiên Thần, trong đôi mắt lạnh lùng vẫn hiện lên sự vô cảm như lúc trước, nhưng lời nói lại tương đối ôn hòa, những lời này là dành cho Hách Thiên Thần.



Một thân cẩm y rực rỡ yêu dã vẫn lạnh lùng như băng thạch, nhưng ngữ điệu cùng ý tứ trong những lời này lại thật sự không hề tầm thường. Mọi người ở xung quanh im bặt không mở miệng, nhớ lại lúc trước ở trên lôi đài, Đàn Y công tử bay lên muốn cứu Huyết Ma Y, hai người cùng nhau mất tích rồi lại cùng nhau quay về, hỏi thăm Hách Thiên Thần đã trải qua chuyện gì thì hắn không hề lên tiếng, chuyện này vô cùng kỳ quái.



Không cần nói lời cảm tạ đối với hắn là có nghĩa gì? Bất luận suy nghĩ như thế nào thì ý tứ hàm chứa trong đó thật sự rất tế nhị.



“Tốt lắm, ngươi lên xe đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Hách Thiên Thần không để ý đến ánh mắt của những người khác, tự mình bước lên xe ngựa, hắn còn rất nhiều điều muốn hỏi, bây giờ không hỏi, sau này phân biệt không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.



Hách Cửu Tiêu đương nhiên càng không để ý cảm giác của người khác như thế nào, lúc này hắn vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề mà Hách Thiên Thần sẽ hỏi, hắn có muốn trả lời hay không, sẽ nói toàn bộ cho Hách Thiên Thần biết hay là sẽ giữ lại vài phần.



Hắn bước đến đám đông, tất cả mọi người đều tự giác nhường đường, thân thể giống như tản ra độc hương, mỗi bước chân như khiến hết thảy đều đóng băng, lòng người sẽ trở nên run rẩy, không biết bản thân mình là bị vẻ tuấn mỹ yêu tà dị thường chấn động, hay là bị một thân băng hàn làm khiếp sợ, nhìn hắn đi qua trước mặt, hướng về xe ngựa của Đàn Y công tử, sau đó vén rèm xe lên rồi ngồi xuống.