Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4186 :

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Tòa lầu các đứng sừng sững dưới ánh trăng sáng ngời, xung quanh được trang trí bằng vô số ngọn đèn đỏ, tiếng ca du dương theo tiếng đàn, lượn lờ trong gió, sương mù lạnh lẽo lơ lửng giữa không trung, làm người ta có cảm giác như đang ở trong tiên cảnh.



Tiếng ca không dứt, khúc nhạc vẫn như trước, thanh âm lọt vào tai, cước bộ của hai người không biết từ khi nào đã chậm lại, sau đó dừng bước, tiếng ca chậm rãi vờn quanh bên tai…



Trong lòng người nào mà vô hận vô oán, vô bi vô nộ? Hách Thiên Thần là người, Hách Cửu Tiêu cũng là người, là người thì không thể chống lại thất tình lục dục, từng lời ca đều dừng xuống đáy lòng của bọn họ.



Ta từ nhỏ đã có dị năng, đây không phải là loại năng lực mà ta mong muốn, những người đó hết lần này đến lần khác lợi dụng, xem ta là công cụ, thậm chí ngay cả phụ mẫu thân sinh cũng muốn vứt bỏ ta, chẳng lẽ ta có thể thật sự chịu được? Ta cam tâm chấp nhận?



Lòng người, lòng người, Hách Thiên Thần xem thấu bao nhiêu lòng người, nhưng có bao nhiêu người mà trong tâm không có dục vọng, tham niệm, đố niệm, hận niệm? Có bao nhiêu người là thật lòng đối với ngươi mà không phải vì năng lực, vì địa vị của ngươi?



Hách Thiên Thần ngây người đứng yên bất động, thanh y dính máu phất phơ trong gió, mang theo hương vị máu tanh. Hách Cửu Tiêu ngửi được mùi máu tanh thì tựa như đang trở về với nơi nên ở, đôi mắt lạnh lùng dâng lên sát ý.



Ngươi sinh ra trên đời này là vì giết chóc, học được cách giết người thì ngươi mới có thể cảm thấy khoái hoạt. Vô luận là ai, ngươi muốn bọn họ sống thì bọn họ phải sống, muốn bọn họ chết thì chỉ có thể chết. Ngươi xem, có phải như vậy thì ngươi rất hài lòng hay không? Nhìn thấy người ta ở dưới chân giãy dụa khẩn cầu, chẳng phải ngươi rất thỏa mãn hay sao?



Không sai, chỉ có như vậy thì ta mới cảm thấy bản thân mình còn sống, Hách Vô Cực muốn ta mạnh hơn hắn, Già Lam muốn ta độc hơn y. Như ý nguyện của các ngươi! Ta muốn bất luận thứ gì thì đều có thể đoạt lấy, kẻ chắn đường ta chỉ có chết!



Hận! Hận! Hận! Vô hạn hận ý từ đáy lòng đang dâng lên, giống như bị nứt ra, đào khoét toàn bộ cảm xúc tiêu cực trong lòng, huyết nhục mơ hồ tràn ngập trước mắt, hết thảy tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, làm cho người ta nhịn không được mà muốn hét to, đem tất cả hận ý toàn bộ phát tiết, lấy tay đập vỡ hết thảy trước mắt, cảm thụ sự hủy diệt đến cực hạn.


Hách Thiên Thần nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở dưới lầu, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, “Ngươi không nên ngăn cản ta xuất thủ.”



Hách Cửu Tiêu biết hắn mới vừa rồi cố ý giả vờ như bị Yên Chi mê hoặc, để thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, nhưng, “Ta không thể nhìn thấy ngươi chạm vào nàng, cho dù là xiêm y cũng không được.” Một cước đá văng chiếc nhuyễn tháp, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh địch.



Tình nguyện phiền toái một ít, cũng không nguyện dùng phương pháp đơn giản để đạt được mục đích, chỉ vì không muốn Hách Thiên Thần chạm vào dải lụa đỏ trên người Yên Chi? Nhưng thật ra Hách Thiên Thần không cảm thấy bất ngờ, đây quả thật là cách làm của Hách Cửu Tiêu, đối với thủ đoạn giết người thì xưa nay Hách Cửu Tiêu đều rất trực tiếp, rất nhanh chóng, còn hắn thì lại quen với các thủ đoạn lợi dụng để dễ dàng đạt được mục đích.



“Không thể buông tha cho nàng.” Hách Cửu Tiêu nhìn chăm chú người đến, Yên Chi ở ngay trước mặt, những người khác đều là nữ tử, các nàng có cùng một dáng điệu như nhau, xem ra là có trận pháp.



“Ta chưa nói sẽ buông tha cho nàng.” Hách Thiên Thần thản nhiên trả lời, đầu lưỡi của hắn vẫn còn đau, trong miệng còn rướm máu, là của hắn và của cả Hách Cửu Tiêu.



Cửu Thiên Hoàn Khúc, Yên Chi đã thật sự chọc giận hai huynh đệ bọn họ, từ khi Yên Chi xướng lên Cửu Thiên Hoàn Khúc thì tòa tiểu lâu này đã có vận mệnh bị tiêu hủy.



Quát khẽ một tiếng, phóng người lên, Giao Tàm ti trong tay Hách Thiên Thần như những dây leo màu kim sắc, xuyên qua như tia chớp, ánh sáng lấp lánh bắn lên những mảnh tơ lụa đủ màu, đám nữ tử tóc mây mặc hương y giống như tiên tử xuất trần, các dải lụa màu được giắt lên xà ngang, bọn họ bay lượn giữa không trung như đang ở chín tầng mây.



Cảnh sắc đầy hoa mỹ nhưng vô hình trung lại đem những dải lụa màu đan vào nhau, mắc thành một chiếc võng bao vây hai người trong đó, những bóng dáng xinh đẹp lẳng lặng như những con nhện đang giăng tơ, vô số dải lụa chằng chịt khắp nơi, từ trên xà ngang đến bên cửa sổ, và cả vách tường, bịt kín cả lối ra.



Nhưng Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu căn bản không muốn tìm đường lui, mục đích duy nhất của bọn họ là SÁT!