Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4189 :

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Đại hỏa vẫn còn bừng cháy, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt những bông tuyết đang rơi đầy trời, hơi nước bốc lên tạo thành một màn sương trắng, có thể nghe được rõ ràng tiếng tí tách của lửa thiêu, nhưng tự dưng làm cho người ta cảm thấy giờ khắc này phi thường yên lặng, tĩnh đến mức không ai muốn mở miệng, không muốn đi quấy rầy hai người đang ở dưới tàng cây.



Thời gian Hách Cửu Tiêu ở dưới nước không lâu bằng Hách Thiên Thần, vì vậy khôi phục nhanh hơn Hách Thiên Thần một chút, ôm chặt Hách Thiên Thần, sưởi ấm thân thể đông cứng của hắn, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu phi thường không tốt, không chỉ vì giá rét mà càng bởi vì lúc trước Hách Thiên Thần tự tiện xuống nước, còn thả ra Giao Tàm ti, “Rốt cục ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?”



Nghe thấy tiếng gầm nhẹ của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần khẽ nhếch môi, bình tĩnh trả lời, “Đi lấy Băng Hà Liên Tử cho ngươi.” Ngữ thanh của hắn không còn run rẩy như lúc trước, nhưng tứ chi vẫn chưa khôi phục, đôi tay có cảm giác đau đớn vì bị bỏng lạnh, hắn chậm rãi nâng tay phủi đi bông tuyết bám trên tóc của Hách Cửu Tiêu, lúc này hắn mới phát hiện tuyết đang rơi đầy trời.



“Nếu ngươi muốn tức giận thì chờ đến khi chúng ta quayvề rồi hẳn nói sau.” Hách Thiên Thần thối lui vài bước, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, hắn cầm lấy một thứ rồi đưa cho Hách Cửu Tiêu, “Thảo nào cái hồ lại lạnh một cách phi thường như vậy, ngươi xem đây là cái gì.”



“Huyền Băng?” Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu càng thâm trầm, ngay cả Phong Ngự Tu và Hồng Lăng ở cách đó không xa vừa nghe thấy thì cũng đều phải phát run. Hách Cửu Tiêu tiếp nhận viên băng châu trên tay Hách Thiên Thần, “Huyền Băng ngàn năm không đổi, có thể làm nước hóa thành băng, tuy là ngày mùa hè cũng không thể làm cho nó tan chảy.”



Băng Hà Liên Tử đặt bên cạnh Huyền Băng, quả thật là rất thích hợp, như thế thì tác dụng của dược liệu sẽ không bị mất, nhưng lại làm cho cái hồ này đóng băng quanh năm, sương mù lượn lờ, trong ngày mùa hè ắt hẳn là một cảnh sắc tuyệt mỹ, nhưng vào mùa đông thì lại lạnh đến chết người, chỉ cần nhìn công lực của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cao như vậy mà còn chưa thể ngăn cản cơn giá rét của nó, thì cũng biết dưới đáy hồ lạnh như thế nào.



Phong Ngự Tu và Hồng Lăng nghe bọn họ đối thoại, không rét mà run. Lam Hạt dưới chân cảm giác được ngọn lửa đang lan đến gần, bọn chúng bắt đầu thối lui khắp tứ phía. Hách Thiên Thần nhìn thấy những con Lam Hạt bị nát nhừ dưới đất, hắn có thể tưởng tượng được tâm tình của Hách Cửu Tiêu lúc trước như thế nào.



Tận mắt nhìn thấy Hách Thiên Thần nhảy vào hồ, ngay cả ngăn cản cũng không kịp, Hách Cửu Tiêu lúc ấy lo lắng bao nhiêu, tức giận bao nhiêu, thì có thể hiểu được.



“Ngươi nhảy vào chính là Huyền Băng Hồ.” Vài chữ cuối cùng đặc biệt lạnh lẽo, giống như cũng bị huyền băng đông cứng, đôi mắt lạnh lùng lộ ra hàn quang, hắn dùng bàn tay bị thương để ôm Hách Thiên Thần đứng dậy, giẫm lên những xác chết của Lam Hạt ở dưới chân mà đi thẳng ra ngoài.



Hách Thiên Thần chỉ có thể lắc đầu cười khẽ, không tiếp tục tranh cãi, Hách Cửu Tiêu cố ý dùng bàn tay này chính là vì không để cho hắn kháng cự.




Người ngồi trên ghế tựa hồ đang hưởng thụ giờ khắc này, một thân băng lãnh cứng rắn với hơi thở lạnh lùng không còn rõ ràng như lúc bình thường.



Nếu có người trước kia nói rằng Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu cũng sẽ có lúc lộ ra vẻ mặt ôn nhu, thì không ai tin tưởng điểm này, nhưng nhìn thấy tình cảnh như vậy, không ai sẽ hoài nghi hắn cũng là con người, mà không phải như lời đồn đãi rằng hắn giống như ma, chỉ có lãnh huyết vô tình.



“Mấy ngày tới ngươi không được tập trung tinh thần quá mức, không cần nhìn quá lâu, tốt nhất là nhắm hai mắt lại, có nghe thấy hay không?” Ngoài dự kiến của Phong Ngự Tu và Hồng Lăng, người đang phân phó dặn dò là Hách Thiên Thần, sau khi cột tóc thì hắn không quên nhắc nhở bên tai của Hách Cửu Tiêu.



“Ta mới là thầy y, ta đương nhiên biết rõ.” Hách Cửu Tiêu không mở mắt, đôi mắt yêu dị lạnh lùng hoàn toàn khép lại, rồi hướng ra sau nói một câu, “Nhưng ta muốn nhìn ngươi, như vậy thì phải làm sao?”



Hách Cửu Tiêu không phải đang trêu đùa, Hách Thiên Thần rõ ràng biết Hách Cửu Tiêu lại thật sự vì như vậy mà ảo não, nhịn không được nên hắn cười khẽ, rồi xoay người đi lấy một tách trà đưa cho Hách Cửu Tiêu, “Vậy thì mau chữa cho mắt sáng lại.”



Hách Cửu Tiêu nhắm mắt, nhưng động tác lại không hề chậm chạp, không thấy có nửa điểm vướng víu, sau khi công lực đạt đến một cảnh giới nhất định thì cho dù không cần đôi mắt cũng có thể cảm giác được các chuyển động của sự vật bên ngoài, hắn tiếp nhận ly trà rồi uống một ngụm, “Qua mấy ngày thì sẽ ổn.”



Bởi vì hồ nước rất lạnh nên đôi mắt của Hách Cửu Tiêu bị đóng băng, hai mắt ửng đỏ, đêm qua không thấy bệnh trạng, nhưng hôm nay tỉnh dậy thì tầm mắt có một chút mơ hồ, thương thế như vậy không hề đáng kể ở trong mắt của Hách Cửu Tiêu, nhưng thật ra Hách Thiên Thần lại khẩn trương hơn một chút.



Bất quá ở mặt ngoài thì không thể nhìn ra, chậm rãi bước đến gian ngoài, hắn bảo Phong Ngự Tu và Hồng Lăng cùng ngồi xuống, cước bộ vẫn trầm ổn, vẻ mặt lạnh đãm ôn hòa, “Tiếp theo là đi tìm Tư Tô.”



Đây không phải là nghi vấn, Hồng Lăng vội vàng gật đầu, “Có thể cho ta xem Băng Hà Liên Tử được hay không?” Nàng vẫn chưa nhìn thấy bộ dáng của Băng Hà Liên Tử, hôm qua bị chấn động bởi tình cảm của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nên nàng căn bản đã quên chuyện này.