Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4193 :

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Đến khi Hách Cửu Tiêu sửa đúng thì Hách Thiên Thần vẫn đang cười khẽ, trước ánh nhìn chăm chú của những người khác, hắn khẽ hôn bên môi của Hách Cửu Tiêu.



Chỉ là một nụ hôn nhợt nhạt, không hề làm cho người ta có cảm giác suy nghĩ viễn vong, nhưng lại ấm áp như ánh tà dương mùa đông, cũng giống như những tia nắng đang chiếu xuống thanh y và cẩm bào, vừa ấm áp mà lại thanh tịnh, làm cho những người đứng xem cũng không tự chủ mà bị cuốn hút.



Bờ môi của hai người vừa chạm vào liền tách ra. Hách Thiên Thần xoay người lên lưng ngựa, kéo Hách Cửu Tiêu ngồi vào sau lưng, một đôi tay từ phía sau choàng qua người hắn.



Lần lượt rơi vào hiểm cảnh, lần lượt tay nắm tay đối địch, hai huynh đệ bọn họ càng lúc càng ăn ý, cho dù Hách Cửu Tiêu không để ý ở trước mặt người khác mà thân mật, nhưng bởi vì Hách Thiên Thần để ý nên hắn cố gắng kiềm chế. Cho nên từ khi nụ hôn nhẹ nhàng này bắt đầu cho đến lúc chấm dứt, từ khi hai người ôm nhau rồi tách ra, sau đó lên lưng ngựa, đều vô cùng thản nhiên, khiến người ngoài không kịp phản ứng.



Chờ những người khác phục hồi tinh thần thì bọn họ đã ở trên lưng ngựa.



Hách Thiên Thần không phải hạng người thích khoa trương, nếu không phải tất yếu thì hắn sẽ không để người ngoài nhìn thấy hắn và Hách Cửu Tiêu thân mật với nhau, nhưng nay đã như vậy thì cũng không cần phải che giấu, hắn ngoảnh đầu nhìn thoáng qua phía sau, “Chúng ta xuất phát.”



Trên đường về, Hách Thiên Thần không đáp ứng cho Hách Cửu Tiêu cưỡi ngựa, mặc dù Hách Cửu Tiêu có thể nhìn thấy những vật ở trước mắt, nhưng nếu chỉ thấy lờ mờ, ngộ nhỡ….Hắn thật sự không muốn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu lại xảy ra việc gì ngoài ý muốn, vết thương trên tay của Hách Cửu Tiêu chỉ mới khép lại.



Hai người cùng cưỡi ngựa, ba người đang đứng tại chỗ chỉ biết nhìn nhau, Tư Tô dường như có một chút đăm chiêu rồi gật đầu, “Ta quả thật đã hiểu được, hóa ra đối với sư huynh mà nói, Hách Thiên Thần chính là người quan trọng nhất.”



“Còn phải nói.” Phong Ngự Tu tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Tư Tô, dọc đường đi Hách Cửu Tiêu uống rượu với hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn thời điểm Hách Cửu Tiêu chỉ để ý đến một mình Hách Thiên Thần.


Phong Ngự Tu vốn muốn đi cùng để nhìn thấy Thánh Y Già Lam trong truyền thuyết, nhưng việc Hồng Lăng giết Lang Vương vẫn chưa được giải quyết, Phong Ngự Tu định chờ đến khi quay về Xích Lang tộc, rồi xem tình hình có thể cứu Hồng Lăng một mạng hay không, dù sao hai người bọn họ cũng từng hoạn nạn có nhau.



Bữa tối chấm dứt trong bầu không khí như vậy, nhưng thái độ của Tư Tô vẫn rất hòa hảo, luôn luôn ôn hòa hữu lễ, lúc nào cũng mỉm cười, một mực gọi Hách Cửu Tiêu là sư huynh, kêu một cách phi thường thân thiết, đối với Hách Thiên Thần cũng thập phần lễ độ, chỉ là phạm vào điều mà Hách Thiên Thần kiêng kỵ nên làm cho Hách Cửu Tiêu nổi giận, khiến hắn có vẻ áy náy.



Sau khi dùng bữa tối, mọi người đều tự trở về phòng, Tư Tô ở một gian riêng, nếu hắn đã theo bọn họ đến đây thì cũng không cần lo lắng hắn sẽ tự mình rời đi. Gần sang xuân, ban đêm thời tiết vẫn còn một chút se lạnh, bầu trời kết đầy ánh sao, trong không gian yên tĩnh không một tiếng động, có một bóng người xuyên qua hành lang, đi đến trước một cánh cửa.



Ánh trăng rải rắc trên khuôn mặt của hắn, lộ ra một dung nhan xinh đẹp đoan chính, Tư Tô nhìn xung quanh, nhấc tay gõ cửa.



Tiếng gõ cửa ban đêm phá vỡ sự yên lặng, đợi một lát vẫn không thấy có ai mở cửa, Tư Tô nhịn không được mà tự đẩy cửa vào, trong phòng bốc lên một ít hơi nước, còn có tiếng nước truyền đến, cách bình phong có thể nhìn thấy một bóng người đứng thẳng, tựa hồ đang muốn tiến vào bể nước để tắm rửa.



Người phía sau bình phong có một vóc dáng rất đẹp, bả vai rộng lớn, đến thắt lưng lại thu hẹp thành một đường cong hoàn hảo, vừa cao vừa mạnh mẽ, thân thể không gầy yếu, cơ bắp trên người cũng rất rõ ràng.



Tư Tô bước vào, nhìn thoáng qua, nhất thời tỉnh ngộ, vội vàng muốn lui ra ngoài thì người bên trong đã lên tiếng, “Là ai?”



Giọng nói trầm ổn, không một chút gợn sóng, không một chút sợ hãi, đó là Hách Thiên Thần. Tư Tô vừa mở miệng vừa đi ra ngoài, “Là ta, Tư Tô, ta tới tìm sư huynh, thất lễ…”



Quay người lại, hắn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu đang đứng trước cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, sắc mặt không có một chút biểu tình.