Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4198 :

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


“Muốn ta ở trước mặt ngươi mà giả vờ như không nhìn thấy ngươi, thật sự là không đơn giản.” Lý do của Hách Cửu Tiêu rất đầy đủ, mặc dù có thể giả vờ đến cùng, cũng như rất hoàn hảo, nhưng hắn tự biết khả năng nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn, “Lần này là theo lời của ngươi mà làm, lần sau nên nghe lời ta.” Sự tức giận của hắn vẫn còn nguyên trên nét mặt, băng hàn vẫn chưa tan rã, tất cả đều là vì người ở dưới kiếm của hắn.



Tư Tô giống như không thể nào tin được, hắn đã phạm phải sai lầm gì? Vì sao Hách Cửu Tiêu không bị trúng độc?



Hồng Lăng ngơ ngác nhìn bọn họ, những kẻ đột kích cũng nhìn bọn họ, nhưng sự trì hoãn này chỉ trong nháy mắt.



Từ lúc Hách Cửu Tiêu nâng kiếm đâm bị thương Tư Tô, sau đó là Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đối thoại, bất quá thời gian chỉ bằng vài tiếng hô hấp, những kẻ đột kích thấy Tư Tô bị trúng kiếm, nhất thời hiểu được chuyện Tư Tô đã hứa hẹn không thể thực hiện.



Thần trí của Hách Cửu Tiêu vẫn thanh tỉnh như trước, Hách Thiên Thần cũng không hề bị đả kích, hai người bọn họ chỉ cần liên thủ thì cũng không phải dễ dàng đối phó. Tên cầm đầu ra hiệu cho đám thủ hạ, một quả đạn dược được châm lửa bay vụt ra ngoài cửa sổ.



Bọn họ đang tiếp đón viện binh.



“Động thủ!” Trước khi địch nhân gây khó dễ, Hách Thiên Thần tung ra một chưởng.



Người tới tổng cộng có hơn một chục tên, toàn là cao thủ, nếu Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu đâm trọng thương, nếu Hách Cửu Tiêu vì Vong Tâm mà quên tình, hai người đối địch nhau thì mười mấy người này quả thật là uy hiếp thật lớn đối với bọn họ, bọn họ rất có khả năng sẽ chết trong tay những người này.



Nhưng kể từ khi Tư Tô xuất hiện thì hai huynh đệ vốn đã không hoàn toàn tin tưởng, khi Tư Tô thử chia rẻ hai người bọn họ thì Hách Thiên Thần đã cảnh giác, Tư Tô là đệ tử của Già Lam, điểm này hắn và Hách Cửu Tiêu đều không quên.



Chưởng phong và lưỡi kiếm lần lượt giao nhau, kim quang thoáng hiện, trong căn phòng tối tăm u ám bùng nổ một trận đại chiến, Hồng Lăng cũng gia nhập chiến cuộc, nàng không rảnh cùng bọn họ nhiều lời, nàng chỉ cảm thấy may mắn vì chưa tạo thành hậu quả quá mức nghiêm trọng, vẫn còn kịp cứu lại.




Những lời này lọt vào tai của Tư Tô lại giống một lưỡi đao thép, đang từng chút một róc xuống xương thịt của hắn, tràn ngập chế nhạo và giễu cợt, cũng phi thường khinh miệt như đang châm chọc, “Không sai…ta cư nhiên đã quên hắn là Hách Cửu Tiêu…Các ngươi….biết ta hạ độc từ khi nào?”



“Đương nhiên không phải lúc hắn một mình tìm ngươi vào rừng cây để nói chuyện.” Bất quá khi đó chỉ là thử, cũng là vì làm cho Tư Tô càng thêm đắc ý, lần này Hách Cửu Tiêu không cho Hách Thiên Thần rời xa, mà bắt Hách Thiên Thần đứng bên cạnh hắn, hai người cùng nhau nhìn Tư Tô, “Ngay từ đầu ta đã biết ngươi hạ độc.”



Trong mắt của Hách Cửu Tiêu chỉ có khinh miệt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, hắn tung một cước, thanh trường kiếm ở dưới đất phóng thẳng vào miệng vết thương ban đầu của Tư Tô, thanh kiếm mạnh mẽ đóng chặt Tư Tô lên tường, Tư Tô không còn sức để cử động, chỉ nghe thấy giọng nói âm u lạnh lẽo của Hách Cửu Tiêu, “Ngươi nghĩ rằng Vong Tâm của ngươi thật sự có thể làm cho ta vong tâm?”



“Ngươi…” Tư Tô muốn nói nhưng ngay cả khí lực để giương mắt cũng rất miễn cưỡng, càng không thể đem nghi vấn và không cam lòng nói ra khỏi miệng.



“Ngày đó, khi ở trước cửa, ngươi giữ chặt y mệ của ta là lúc ngươi đã hạ độc, nhưng thủ pháp hạ độc của ngươi quá kém, vả lại ta còn có thể kháng lại độc vật.” Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu không hề thay đổi, nhìn chăm chú máu tươi đang mãnh liệt tuôn ra từ vết thương của Tư Tô.



Lúc này vết thương lại nặng thêm vài phần, nhưng Tư Tô chưa thể chết nhanh như vậy, Hách Cửu Tiêu cũng không muốn hắn chết nhanh như thế.



Hóa ra ngay từ đầu, tất cả những gì bọn họ tranh cãi đều là giả….Tư Tô nhớ đến biểu tình của Hách Thiên Thần vào ngày đó khi nhìn thấy hắn và Hách Cửu Tiêu đứng cùng một chỗ, nghĩ đến tất cả những chuyện mà hắn đã chứng kiến lại hoàn toàn không phải sự thật, chỉ có một mình hắn là không biết, còn âm thầm đắc ý, không biết là nên khóc hay nên cười.



Máu tươi chảy xuống đất, thấm ướt một nửa trang phục, Tư Tô bị đóng dính trên tường, thân thể run rẩy vài cái.



“Hiện tại thì ngươi đã hiểu.” Hách Thiên Thần chắp tay ra sau lưng, thản nhiên mỉm cười, hết thảy những gì trước đó bất quá chỉ là một tuồng kịch, tương kế tựu kế, vì làm cho Tư Tô lộ ra bộ mặt chân thật, dẫn đến kẻ giật dây sau lưng hắn, Ngao Kiêu tộc, quả thật như lời của Diễm Hoa, là Ngao Kiêu tộc.