Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4210 :

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Nếu nói thiếu niên kia là người có tướng mạo tuấn tú nhất trong Xích Lang thì Tố Tố lại chính là nữ nhân có tướng mạo xinh đẹp nhất, những người lớn tuổi đứng nhìn những thanh niên giống như năm xưa của bọn họ, vào ngày Hào Nguyệt sẽ dâng lên tâm ý thật sự của mình, xem Tố Tố sẽ lựa chọn ai, nhưng bọn họ cũng không hề ngờ được, nàng lại xuyên qua các tộc nhân, rồi bước đến trước mặt người nam nhân với thần sắc lạnh như băng kia.



Phong Ngự Tu và Lục Hữu Công vẫn chưa đến gần, chưa kịp ngăn cản thì Tố Tố đã dừng lại, nàng muốn múa hát, nhưng trước khi múa thì nàng sẽ nói ra suy nghĩ của mình, Tố Tố mở miệng nói với Hách Cửu Tiêu, ngượng ngùng ngẩng mặt lên, “Ta thích ngươi.”



Lời nói nhẹ nhàng, có một chút thẹn thùng khả ái, trên đời này e rằng sẽ không có bao nhiêu người có thể cự tuyệt lời nói thật tình của một cô nương khả ái như vậy. Nàng nói xong, cúi mắt xuống, lông mi run rẩy, giống như một chú nai con bất an, vốn là muốn múa hát, nhưng lúc này lại cứng đờ, ngay cả cước bộ cũng không nhúc nhích, lồng ngực đập mạnh, Tố Tố hoàn toàn không còn bộ dáng đanh đá đầy sức sống như lúc đối đầu với Ngao Kiêu tộc.



Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cùng nhau nhìn nàng, xung quanh dần dần yên lặng.



Từ khi thiếu niên kia bắt đầu thì những ánh mắt ở xung quanh đều tập trung đến nơi này, sau đó là đến phiên Tố Tố xuất hiện, tất cả mọi người đều đình chỉ việc đang làm, liên tiếp có người coi trọng hai người nam nhân Trung Nguyên, có thể thấy được hai người này xuất sắc như thế nào, lúc trước kết quả không tốt, lần này thì sao? Tố Tố có thể hòa tan được hơi thở băng hàn của người nam nhân này hay không?



“Nơi này không hề thú vị, chúng ta quay về.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lạnh lùng đến mức giống như trước mặt hoàn toàn trống rỗng, tựa hồ chưa hề nghe thấy bất luận điều gì, xoay người bước đi, đừng nói là băng hàn tan rã, ngay cả hơi thở cứng rắn cũng không có một chút sứt mẻ, lời nói của hắn dẫn đến một trận xôn xao.



Tố Tố đứng yên bất động, nàng cắn chặt môi, trong đôi mắt tràn ra những giọt lệ lấp lánh, người của Xích Lang tộc làm sao có thể chịu được cô nương trong tộc bị người ta khi dễ như vậy, tất cả đều trở nên nhốn nháo. Mới vừa rồi Hách Cửu Tiêu tung ra một chưởng làm cho thanh đao của thiếu niên bị rơi xuống lòng sông, cũng đã khiến bọn họ có một chút phản cảm, lúc này càng không thể chịu được, cho dù cự tuyệt cũng không cần phải tổn thương người ta thẳng thừng như thế.



Hách Cửu Tiêu đi vài bước, phát hiện Hách Thiên Thần vẫn còn đứng ở nơi đó, thanh y dưới ngọn lửa ánh ra màu ám tử, mái tóc đen xõa dài ngay ngắn, im lặng mà thản nhiên, hắn vẫn đứng yên bất động, lại trầm ngâm nhìn Tố Tố, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.



“Tố Tố!” Lục Hữu Công và Phong Ngự Tu rốt cục tiến đến, kéo Tố Tố qua một bên, “Tố nha đầu, chúng ta quay về đi, vị công tử này đã có ý trung nhân, ngươi không nên….”
“Lúc trước Hoa Nam Ẩn nói ngươi lạnh lùng vô tình, nhưng ta biết ngươi không phải người vô tình.” Nếu thật sự vô tình thì làm sao lại dành tình cảm cho hắn, hắn là thân đệ của Hách Cửu Tiêu, nếu không phải vì thân tình thì ngay từ đầu Hách Cửu Tiêu làm sao lại đối xử khác biệt với hắn?



“Nói chuyện này để làm gì?” Vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu lạnh lùng, bên trong sự uy nghiêm đáng sợ lại mang theo lãnh ý, Hách Thiên Thần cầm lấy tay của Hách Cửu Tiêu rồi xoay người nhìn hắn, “Huyết Ma Y mà thế nhân nhìn thấy, khác với những gì ta nhìn thấy. Ta không thích bọn họ sợ ngươi, nhưng lại lo lắng bọn họ không sợ ngươi.”



Nếu không phải vì sợ hãi thì không biết có bao nhiêu Tố Tố sẽ dây dưa không ngớt, nghĩ đến đây, Hách Thiên Thần nhịn không được mà khẽ nhíu mày, Hách Cửu Tiêu dường như đoán được tâm tư của hắn, nhẹ nhàng hôn lên giữa mi tâm của Hách Thiên Thần, “Nói ta vô tình cũng không sao, ta chỉ cần hữu tình đối với một mình ngươi, những người khác không liên quan đến ta.”



Hách Cửu Tiêu không giết Tố Tố là vì tình ý của hắn đối với Hách Thiên Thần, nghe lời Diễm Hoa cũng là vì tình ý đối với Hách Thiên Thần, tình cảm này làm cho một người được thế nhân xưng là Huyết Ma Y lại có tâm, tâm của hắn là do Hách Thiên Thần sưởi ấm, làm cho hết thảy tình cảm đã sớm đóng băng đều vì sự tồn tại của Hách Thiên thần mà bị hòa tan.



Nếu trên đời không có Hách Thiên Thần thì trên đời sẽ có thêm một ác ma do Hách Vô Cực và Già Lam liên thủ tạo ra.



Chuyện như vậy vẫn chưa phát sinh, nhưng trong mắt của Hách Thiên Thần lại có thêm một ác ma chuyên khiêu chiến khả năng khống chế của hắn, dùng đôi mắt yêu dị lạnh như băng, dùng bàn tay nóng rực liên tục khiêu khích, mang theo hương thơm thảo dược cùng với hơi thở vừa lạnh lẽo vừa nóng rực, đang đứng trước mặt hắn.



“Đừng nhìn ta như vậy.” Hách Thiên Thần đối mặt với Hách Cửu Tiêu, mỗi lần Hách Cửu Tiêu dùng ngữ điệu vô tình nói ra những lời khinh thường sinh tử, lại dùng ánh mắt tràn ngập lửa nóng mà nhìn hắn thì lồng ngực của hắn sẽ bất giác phập phồng liên hồi.



“Ngươi ở ngay trước mặt ta, không nhìn ngươi thì có thể nhìn ai.” Hách Cửu Tiêu tiến thêm một bước, bọn họ vốn đứng cách nhau không xa, Hách Thiên Thần phải lui về phía sau, hắn quả thật lui rất nhanh, cũng không chờ Hách Cửu Tiêu đến gần, đột nhiên kéo Hách Cửu Tiêu rồi đẩy ngã xuống chiếc giường với bộ lông trắng như tuyết, sau đó cúi người nhìn Hách Cửu Tiêu.