Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4225 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


“Ngươi không muốn báo thù cho phụ thân và đại ca của ngươi hay sao?” Hách Thiên Thần cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng Hạ Tư Nhân không che giấu hận ý trong mắt nàng, nghe như vậy thì thần sắc trở nên phức tạp khi nhìn bọn họ, môi của nàng có dấu răng của chính mình, nàng mím môi, hung hăng nói, “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không quên chuyện này.”



Hạ Tư Nhân nói xong thì liền bước đi, tựa như lời nhắc nhở không phải từ trong miệng của nàng nói ra.



Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không hoài nghi lời của nàng, Mục Thịnh quả thật đã từng nói trong Yêu Hồ tộc có người muốn bọn họ chết, xem ra nguyên nhân không chỉ vì sự biệt đãi của Cừu Hoàng đối với bọn họ mà còn vì cừu hận đối với người Trung Nguyên.



Bọn họ không có huyết thống thuần túy của Yêu Hồ tộc, mà có một nửa huyết thống của người Trung Nguyên, cho dù những người ủng hộ Cừu Hoàng không có ác ý với bọn họ, nhưng tuyệt đối sẽ không vì bọn họ mà đối lập với những tộc nhân còn lại.



Tính toán mau chóng xuống núi, hai người đi bằng đường cũ để hạ sơn, Yêu Hồ tộc không đuổi theo nhưng dưới chân núi đã bắt đầu nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng chân rất vội vã, có thể nghe ra số lượng người không ít, cho dù Yêu Hồ tộc không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, không biết Vạn Vương Ương đã chết, bọn họ bị xem là thích khách, nhưng Ngao Kiêu tộc thì đã biết, một khi nhận được tin tức thì nhất định sẽ đến rất nhanh.



“Chờ đến khi chúng ta xuống núi thì dưới hạ sơn nhất định đã có quan binh bao vây.” Đến giữa sườn núi, Hách Thiên Thần dừng lại cước bộ, tính toán một chút thời gian để xuống núi, “May mắn chúng ta giấu ngựa kỹ, chỉ mong không bị bọn họ phát hiện.”



Muốn tránh né truy binh thì phải cưỡi ngựa, từ nơi này đến hoàng cung, theo như lời của Lương Ỷ La là ba ngày sau đến gặp nàng, nếu không cưỡi ngựa thì tất nhiên sẽ không kịp.



Bọn họ đương nhiên không cần phải đi, nhưng tội danh thích khách chưa được rửa sạch, từ nay về sau đối với bọn họ có một chút bất lợi, nếu như Vạn Ương đại loạn, Lương Ỷ La có thể thoát khỏi sự khống chế của đại thần, trở thành nữ vương của thiên hạ Vạn Ương, thì nàng có thể dễ dàng thay bọn họ miễn trừ tội danh ám sát này.



“Trên người còn có ngân lượng, nếu không có ngựa thì có thể xuống núi mua lại.” Trước kia khi bọn họ rơi xuống nước thì ngân phiếu trên người đều đã bị hỏng, nhưng trong tay nải thì còn rất nhiều thứ đáng giá, sau bán đi vài món tùy thân thì bọn họ vẫn có hiện ngân để sử dụng.


Trong tiếng người kêu gào ầm ĩ, không biết có bao nhiêu người tranh giành, có người ngã sấp xuống rồi bị giẫm đạp bên trong, có người đuổi theo bọn họ, có người giơ cao tay đón lấy những thỏi vàng không ngừng được vứt bỏ, trên đường trở nên hỗn loạn, cũng làm cho bọn quan binh luống cuống tay chân.



Là tiếp tục truy bắt hay là cùng dân chúng tranh giành ngân lượng dưới đất? Cho dù bọn họ bắt lấy thích khách, công lao cũng sẽ bị các vị đại nhân ở phía trên chiếm lấy, tới phiên mình không còn bao nhiêu, nhưng trước mắt lại là ngân lượng hoàng kim.



Sau khi suy nghĩ, trong đám hỗn loạn lại có thêm tiếng la hét của không ít quan binh, “Mụ nó! Đừng giành giật! Để cho lão tử lấy trước!” Lúc này thanh đao trên tay lại phát huy tác dụng cực lớn.



Đám người kêu to, tiếng cười và tiếng khóc thét lần lượt vang lên, tiếng vó ngựa dần dần rời xa đám hỗn loạn, các truy binh ở phía sau muốn đuổi theo nhưng lại bị cảnh hỗn loạn ở trước mắt ngăn cản, nên bị tụt lại rất xa.



Cảnh hỗn loạn dần dần biến mất khỏi tầm mắt, nhưng phía trước lại có rất nhiều tiếng bước chân tiếp cận, hai huynh đệ sẵn sàng nghênh đón quân địch thì lại thấy người đối diện thập phần quen mắt, đang phất tay ra hiệu về hướng bọn họ, “Hai người các ngươi quả nhiên ở đây!”



Đó là Phong Ngự Tu và Mục Thịnh. Phía sau bọn họ cũng có rất nhiều người, một đội ngũ rất dài đang tiếp cận về hướng hai huynh đệ.



Nếu Xích Lang tộc nhận được tin tức Vạn Vương Ương bị hai huynh đệ ‘ám sát’, thì Phong Ngự Tu dẫn người đến có lẽ là vì để bắt bọn họ, hai người ghìm cương ngựa, bình tĩnh chờ xem tình hình.



Mục Thịnh dường như rất hiểu bọn họ, đối với hai huynh đệ này thì ngoại trừ bọn họ với nhau, e rằng không hề tin tưởng một ai, “Chúng ta tới đây để tiếp ứng, không cảm tạ chúng ta hay sao?” Hắn tiến lên, bỗng nhiên biến sắc, “Không xong, người của Hùng Tích An cũng đến!”



Tiếng bước chân vang lên từ một đầu khác, đúng là Hùng Tích An dẫn người đến, Phong Ngự Tu dùng tay ra hiệu cho thủ hạ ở phía sau, Xích Lang tộc đều xuất ra binh khí, đội ngũ phân tán, hắn vội vàng nói với bọn họ, “Ngày mai Xích Lang tộc của chúng ta sẽ giao chiến một trận với Ngao Kiêu tộc, đến lúc đó nhất định sẽ gây ra hỗn loạn, các ngươi có thể thừa dịp loạn lạc mà ly khai!”