Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 4229 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Phi tiễn bị bọn họ ngăn cản, những mũi tên trật hướng xuống mặt đường, nhưng ngựa cưỡi vẫn bị dọa một trận, tiếng hí không ngừng vang lên, vó ngựa cất cao, Hách Thiên Thần liền ghìm lại dây cương.



“Hùng Tích An, ngươi cũng biết Vạn Ương Vương không phải do chúng ta giết chết.” Quay ngựa lại, Hách Thiên Thần mặc trường ngoa lông cừu khiến hắn càng có vẻ sắc bén hơn so với ngày thường, hắn thản nhiên giải thích, hơn một trăm truy binh ở trước mắt tựa hồ không hề làm cho hắn khẩn trương.



Hùng Tích An đứng trước đội ngũ, một thân chiến khải, mặt lộ ra sát ý, “Sự thật xảy ra trước mắt, có nhân chứng nhìn thấy các ngươi vào cung ám sát, không cần nhiều lời! Bắn tên!”



Hơn một chục quan binh tiến lên triển khai hàng ngũ, kéo căng dây cung trong tay, chíu chíu chíu, những mũi tên được bắn ra liên tục, đám người còn lại lập tức phân tán, lập thành một thế bao vây. Hách Cửu Tiêu ngồi trên lưng ngựa, mạnh mẽ tung ra chưởng phong, nghênh đón những mũi tên đang bay đến, hai ngón tay kẹp lấy một mũi tên rồi phóng ngược trở lại, đầu bên kia có người kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống.



Song phương cách nhau hơn ba mươi trượng, Hùng Tích An một mặt phái người bắn tên, một mặt hạ lệnh bao vây, muốn bắt bọn họ vào trong trận, xem ra là muốn bắt sống, Hách Thiên Thần lơ đãng nhớ đến lời đối thoại vào đêm hôm đó, Hùng Tích An là vì yêu cầu của Sở Thanh Hàn nên không hạ sát thủ? Hay là có mưu đồ khác?



Trên người Hách Cửu Tiêu mặc áo da màu tối, một tay cầm roi ngựa, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của hắn vẫn tràn ngập băng hàn không hề thay đổi, “Hắn nghe theo lời của Sở Thanh Hàn.” Giọng nói của Hách Cửu Tiêu xem ra lạnh lùng hơn so với ngày thường, ánh mắt cũng càng lợi hại hơn, rồi đột nhiên hai tay cùng lúc vận lực! Chưởng phong như ánh mặt trời chói chan, thiêu đốt tất cả, càn quét mà đi!



Mấy chục mũi tên bị chưởng lực bẻ gãy, trong đám quan binh đang triển khai đội hình có người không thể chống đỡ mà ngã xuống, bị chưởng phong lan đến cũng sẽ thổ huyết mà bất tỉnh, Hùng Tích An thấy như vậy liền phát lên tiếng gầm giận dữ, phái người nhanh chóng bao vây, đám thủ hạ nâng đao theo mệnh lệnh của hắn, vó ngựa đạp bụi xông lên.



Địch nhân tiến đến với khí thế rào rạt, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lấy một đối trăm, cho dù công lực cao đến cách mấy thì cũng không thể kháng cự trong một thời gian dài, giơ roi lên, hai con ngựa phóng về phía trước, lao qua vòng vây, quan binh lập tức đuổi theo, tiếng kêu kinh động chim chóc trong rừng, hai người bị bám sát, tốc độ không thể không chậm lại.



Nhưng ngay vào lúc này, phía bên kia tiền phương có một đội nhân mã xuất hiện, trước mặt rõ ràng là Phong Ngự Tu và Mục Thịnh, “Chúng ta đến đây!” Phong Ngự Tu mang theo người của Xích Lang tộc tiếp cận, Mục Thịnh ở bên cạnh vẫy tay với bọn họ, “Thời khắc mấu chốt này mà nhìn thấy chúng ta có phải rất cao hứng hay không?” Sau đó hắn cất giọng hô to, “Lão già Hùng Tích An kia, chúng ta đến đây, hôm nay tiếp tục giao chiến, còn không mau thả người!”



Có lẽ kiêng kỵ Xích Lang tộc, thủ hạ của Hùng Tích An quả nhiên chần chừ, chưa có mệnh lệnh thì liền di chuyển chậm lại, hai người nhân cơ hội thoát vòng vây, người của Xích Lang tộc từ trong rừng đi ra, nhân số cũng gần một trăm, nhưng thủ hạ của Hùng Tích An lại không ít, có khoảng mấy trăm người, song phương giằng co, hết sức căng thẳng.
“Yêu Hồ tộc?” Hách Thiên Thần hỏi ra ba chữ, sau lưng của hắn có người tập kích, bị Hách Cửu Tiêu bắt lấy, bóp nát cổ họng địch nhân, rồi lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, “Lúc nãy ngươi đã nói với Hùng Tích An, bảo hắn thả người.”



Mục Thịnh cười khàn khàn, chỉ một câu như vậy liền bị nghe ra? Người của Xích Lang tộc vẫn còn đang trong vòng hỗn chiến, nhưng không biết rốt cục nên xuất thủ với ai, Mục Thịnh liếc mắt một cái, “Phong Ngự Tu, bảo bọn họ dừng tay đi….Chỉ cần ta chết….Ngươi sẽ không bị ta liên lụy…..Không bị uy hiếp…..Sinh tử của Yêu Hồ tộc không liên quan đến Xích Lang tộc của các ngươi….”



“Ngươi câm miệng cho ta!” Phong Ngự Tu tức giận rống to, hốc mắt đỏ ửng, ôm chặt Mục Thịnh rồi nói với hai huynh đệ ở trước mặt, “Các ngươi cũng đã nhìn ra, là Hùng Tích An dùng Yêu Hồ tộc để uy hiếp hắn, Mục Thịnh là người của Yêu Hồ tộc, hắn không thể tận mắt nhìn thấy Miên Ngọc Sơn bị nhốt, hắn chỉ có thể làm cho ta dẫn người tiến đến. Nhưng hắn nói các ngươi nhất định có cách, sẽ không bị bao vây ở đây, sẽ không bị chúng ta gây thương tích. Hắn muốn ta xuất thủ, sau đó bỏ đi…”



Nói đến đây thì Phong Ngự Tu cúi đầu, trừng mắt hét lớn đối với Mục Thịnh, “Ngươi đã tính toán kỹ lưỡng có phải hay không? Nếu ta vừa xuất thủ rồi bỏ đi, ngươi ở lại đây để cho bọn họ giết ngươi mà tiết hận? Ngươi chết thì chuyện này sẽ chấm dứt, Hùng Tích An không thể uy hiếp ngươi, sẽ không liên lụy Xích lang tộc, ta nói có đúng hay không?”



Hắn rống to từng chữ, thật cẩn thận mà ôm lấy Mục Thịnh, nghiến răng nghiến lợi chất vấn. Mục Thịnh vẫn cười một cách thờ ơ, lại tiếp tục thổ huyết, rồi nhíu mày, “Ngươi có thể nói nhẹ nhàng một chút hay không….Ta đã nghe…”



“Chết tiệt!” Phong Ngự Tu mắng thầm một tiếng, nhìn thấy sinh mệnh của Mục Thịnh dần dần trôi xa, nhưng hắn không thể làm được điều gì, hận không thể giết Hùng Tích An.



Hách Thiên Thần biết rõ chuyện gì đang xảy ra, đây vốn là sở trường của Hùng Tích An, dùng mạng người để uy hiếp, thế nhưng, “Ngươi có thể khẳng định Hùng Tích An sẽ giữ lời, hắn sẽ buông tha cho Yêu Hồ tộc? Đừng quên, hắn hận nhất chính là Yêu Hồ tộc, mà nay Vạn Ương Vương trên danh nghĩa đã chết, Vạn Ương vô chủ.”



Hắn chậm rãi nói, trong hỗn chiến, ánh mắt nặng nề xuyên qua đám người, hướng về một phương.



Rất xa, mơ hồ có thể thấy được phía sau Hòe Lâm có một ngọn núi đang bốc khói dày đặc.