Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5240 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


“Ý của công tử là sao?” Liễu Đạt Sơn đứng lên, ánh mắt lóe ra, trong mắt có một loại sợ hãi vô hình, hắn đứng trước cửa, tựa hồ nếu không dựa vào cánh cửa ở phía sau thì sẽ không thể đứng vững.



Hách Thiên Thần vẫn thản nhiên như ngày thường, có người vô cớ mất tích, còn có một thi thể ở ngay đây, hắn lại giống như không cảm thấy có cái gì kỳ quái, thậm chí còn mỉm cười, “Liễu lão gia còn nhớ rõ lúc trước đã nói cái gì với ta hay không?”



Hắn chậm rãi đi vài bước trong phòng, những ngọn hoa đăng phát ra vầng sáng dừng ở sau lưng của hắn, hắn chắp tay, không nhanh không chậm lặp lại, “Lúc ấy ngươi nói, muốn chúng ta cứu nữ nhi của ngươi”



“Thì có gì kỳ quái?” Liễu Đạt Sơn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt mà Hách Thiên Thần đang nhìn hắn giống như có thể nhìn thấu tất cả.



Hắn bất giác tránh né, lại nghe Hách Thiên Thần tiếp tục nói, “Muốn nói kỳ quái, quả thật có chút kỳ quái. Liễu cô nương mất tích thời gian cũng không lâu, vì sao ngươi lại sốt ruột như thế? Ngươi không đoán rằng nàng có phải đã thay đổi chủ ý đi nơi khác cho nên không tới gặp chúng ta hay không, mà ngay tức khắc liền biết nàng đã xảy ra chuyện, đừng quên…”



Hắn nhắc nhở, “Ngươi đã nói, muốn chúng ta cứu nàng, nếu không biết nàng đang ở trong hiểm cảnh thì ngươi sẽ nói là đi tìm nàng mà không phải cứu.” (làm trinh thám được rồi đó em)



Cuối cùng là một câu thật thong thả, thái độ của hắn vẫn ôn hòa như trước, Liễu Đạt Sơn nghe xong thì sắc mặt đại biến, hắn không ngờ chỉ một câu mà liền bị nhìn ra sơ hở.



Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn hắn rồi nói tiếp, “Nha hoàn vừa chết, ngươi sợ hãi nhưng không lập tức báo quan, có thể thấy được ngươi đã sớm biết nữ nhi của mình gặp chuyện không may, cũng biết nguyên nhân là gì.”



Liễu Đạt Sơn nghe như vậy thì không biết phải nói cái gì cho phải, dường như đột nhiên thoát lực, hắn vứt bỏ hết thảy bí mật, biết rốt cục không thể tiếp tục giấu diếm, nghiêng người lảo đảo tìm đến chiếc ghế rồi ngồi xuống, thì thào tự nói, “Sớm biết như vậy…sớm biết như vậy….ta không nên nhận vật kia!”
“Nếu…nếu không làm như vậy, chẳng lẽ muốn lão phu phải đem chính mạng của mình để bồi thường?” Liễu Đạt Sơn vội la lên, “Giao dịch là giao dịch, nhưng cuộc giao dịch này quả thật rất nguy hiểm, lão phu đảm đương không nổi, dù sao cũng không thể dây vào, nhưng có ai biết bọn họ…” Hắn nóng vội chỉ vào tờ giấy kia, “Công tử nên giúp ta nghĩ cách! Giúp ta mau chóng tìm trở về Phượng Kiều a!



“Muốn tìm cũng không phải khó khăn như vậy.” Ngoài dự kiến của Liễu Đạt Sơn, Hách Thiên Thần trả lời rất nhanh, giống như đã tính toán kỹ càng, hắn đi vài bước trong phòng, đột nhiên mở ra cửa sổ, bóng dáng của Hách Cửu Tiêu như quỷ mỵ, đưa tay chộp tới, có một người lập tức bị Hách Cửu Tiêu kéo vào.



Hai người, một kẻ mở cửa sổ một kẻ bắt người, đều chỉ trong chớp mắt, Liễu Đạt Sơn cảm thấy choáng váng, trong phòng có thêm một người, hắn lập tức nhảy dựng lên, “Có phải ngươi đã bắt nữ nhi của ta hay không! Trả lại nữ nhi cho ta!” Hắn chỉ vào người trên đất, sau khi kêu xong thì mới phát hiện người nọ là một cô nương, dáng người xinh đẹp, một thân hắc y che mặt, lộ ra một đôi mắt sáng ngời, bị áp chế nằm trên đất, lại dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hách Thiên Thần.



Ánh mắt này Hách Thiên Thần đã từng gặp qua, cũng không hề quên ánh mắt như vậy, hắn dùng Giao Tàm ti đẩy ra khăn đen che mặt của người nọ, “Hạ Tư Nhân.”



Hạ Tư Nhân của Yêu Hồ tộc, muội muội của Vong Sinh, vốn tưởng rằng nàng đã chết ở Miên Ngọc Sơn, Hách Thiên Thần không ngờ người nghe lén ngoài cửa sổ lại là nàng, “Mấy ngày nay là ngươi âm thầm giám sát, ngày ngày đi theo chúng ta.”



“Nguyên lai đã bị ngươi phát hiện? Không sai, chính là ta, có phải ngươi không ngờ ta chưa chết, nếu ta không chết thì sẽ đi theo các ngươi.” Hạ Tư Nhân nhìn chằm chằm Hách Thiên Thần, nàng nghiến chặt răng, “Ta thật hối hận, hối hận ngày đó vì sao lại cảnh cáo các ngươi rời đi, vì sao để cho Hùng Tích An bắt được nhược điểm, làm cho ngày đó hắn phái người bao vây lục soát, không bắt được các ngươi nên hắn phóng hỏa thiêu núi!”



“Ngọn núi kia là những tộc nhân cuối cùng của Yêu Hồ tộc chúng ta! Hơn nữa, trong tổng cộng bốn mươi hai người chỉ có vài người có dị năng, nhưng vô dụng, căn bản không thể làm được gì, bọn họ vẫn chết, tất cả đều đã chết…”



Hạ Tư Nhân dùng hết sức để ngẩng đầu, nhìn người nam nhân đã hại nàng nhà tan cửa nát, “Đều là vì ngươi! Bởi vì hai người các ngươi đã hại chết bọn họ! Cừu tộc trưởng không bỏ chạy, hắn cảm thấy có lỗi với các ngươi, hắn không bỏ chạy, hắn an vị trong phòng, hắn đã bị lửa thiêu sống! Các ngươi có biết hay không?”