Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5244 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Trong lúc nhất thời bàn tiệc trở nên yên lặng không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng tạm dừng, Liễu Phượng Kiều nín thở, đến lúc này mới có thể mở miệng, “Chẳng lẽ…Các ngươi….các ngươi không phải huynh đệ?” Nàng không phải không biết trên đời này giữa nam nhân và nam nhân cũng có tình cảm thân mật, nhưng vô luận như thế nào cũng không ngờ sẽ có người trình diễn ở trước mắt nàng, khiến nàng nhìn thấy mà nghẹn lời, mặt đỏ tai hồng.



So với Liễu Phượng Kiều thì Hạ Tư Nhân càng kinh sợ hơn, nàng biết Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu có quan hệ với Yêu Hồ tộc, nhưng nàng cũng biết bọn họ là huynh đệ thân sinh, như vậy phải giải thích một màn trước mắt này như thế nào?



“Thiên Thần.” Hách Cửu Tiêu cũng không ngờ Hách Thiên Thần lại làm như vậy, hơi thoáng kinh ngạc, lúc này có tiểu nhị ở bên ngoài gõ vài cái lên cửa, sau đó đi đến bàn ăn, người nọ cảm thấy kỳ quái đối với không khí quỷ dị ở nơi đây, nhưng vẫn chiếu theo lời phân phó của Liễu Đạt Sơn lúc trước mà thay một bộ chén đũa và ly tách, sau đó cẩn thận lui ra, Hách Thiên Thần cầm đũa gắp thêm thức ăn cho Hách Cửu Tiêu.



“Ăn cơm đi.” Hắn thản nhiên nói, làm cho mấy người khác bừng tỉnh.



Loại cử chỉ này khiến không khí bữa tiệc trở nên dị thường quỷ bí, duy nhất sắc mặt của Hách Thiên Thần vẫn như thường, sự kinh ngạc của Hách Cửu Tiêu cũng nhanh chóng chuyển thành ý cười, hai người bắt đầu dùng bữa, trên bàn tiệc chỉ có hai người có biểu tình vẫn tự nhiên, trong khi ba người còn lại mang vẻ mặt khác nhau, cơ hồ dùng bữa mà hoàn toàn vô vị.



“Liễu cô nương.” Hách Thiên Thần ăn xong trước, hắn đột nhiên gọi Liễu Phượng Kiều, nàng sửng sốt, suýt nữa đánh rớt đôi đũa trên tay, “Chuyện gì?”



Liễu Phượng Kiều đang đau lòng, nàng chỉ cảm thấy giống như mình đang chìm trong một giấc mộng, bị hắn đột nhiên kêu như vậy thì lập tức phục hồi tinh thần, thái độ của Hách Thiên Thần lại dường như chưa từng phát sinh chuyện gì, lộ ra vài phần ân cần, “Đêm qua chưa hỏi ngươi có bị dọa hay không, có còn nhớ rõ những thứ khác hay không?”



“Không có.” Toàn bộ tâm tư của nàng vẫn chưa trở về, đầu tiên là kinh sợ, lại nhìn thấy một màn mới vừa rồi, nàng trả lời đều theo bản năng, khi nói ra thì suy nghĩ một chút, tiếp theo dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hách Thiên Thần, “Ta nhớ rõ có người hỏi ta thứ gì đó…”



Hách Thiên Thần không truy vấn mà vẫn ôn hòa nhìn nàng như vậy, chờ nàng nói tiếp, Liễu Phượng Kiều do dự một chút, nhớ lại chuyện đêm qua, lại nhịn không được mà trở nên run rẩy, sau đó nhẹ giọng nói, “Có người hỏi ta thanh đao ở đâu….hình như là cái gì ngũ sắc đao….ta nghe không rõ lắm…” Nàng không thể xác định.
Nàng lại nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh như băng của Hách Cửu Tiêu là sự ôn nhu ấm áp, còn nhìn thấy nụ cười của Hách Thiên Thần, không phải nụ cười đối với người khác, mà chỉ đối với một mình Hách Cửu Tiêu, vẫn lạnh nhạt như trước nhưng lại có thêm một ý tứ khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.



Phụ thân và huynh trưởng của nàng đều vì người này mà chết, vì sao hắn còn có thể mỉm cười như vậy. Hạ Tư Nhân nắm lấy nhuyễn kiếm ở trên lưng, đột nhiên nghe thấy ở phương xa có tiếng người hô to, “Dừng thuyền! Dừng thuyền! Người đến là ai? Phía trước là địa bàn của Thiết Thuyền Bang, không được đi qua!”



“Vì sao lại không cho qua? Mấy ngày hôm trước chẳng phải vẫn bình thường hay sao?” Thuyền phu là một người trẻ tuổi, cũng không quá xa lạ với người của Thiết Thuyền Bang, đối phương ở phía xa nghe ra là hắn, hơi hòa hoãn giọng điệu một chút, “Là tiểu tử ngươi a, ta nói cho ngươi biết, hôm nay lão đại của chúng ta có việc cần giải quyết, đây là chuyện sát nhân kiến huyết, không cho các ngươi đi qua là vì để tốt cho các ngươi, có biết hay không!”



“Các vị….các vị xem…” Được trả lời, thuyền phu khó xử quay đầu lại, hắn nhìn ra những người này cũng là người trong giang hồ, hắn không dám tự tiện làm chủ.



“Đi tiếp.” Thủy lộ là con đường tắt, Hách Thiên Thần không muốn đi đường vòng, Hách Cửu Tiêu đương nhiên không có ý kiến, nhưng lại làm hại thuyền phu phi thường khổ não, hắn chỉ sợ điều này.



Người trong giang hồ người nào mà lại không lo mất thể diện, nói không thể đi qua thì kết quả chỉ hoàn toàn ngược lại, nơi nào càng không cho qua thì người ta lại đi càng nhiều, hai vị công tử tuổi trẻ khí thế bất phàm, thoạt nhìn là nhân vật lợi hại, nhưng bọn họ chỉ có hai người cộng thêm cô nương kia thì làm sao có thể chống lại nhiều người như vậy?



Ở trong lòng thở dài, hắn cầu mong người của Thiết Thuyền Bang có thể nể tình hắn luôn đi lại trên dòng sông này, nếu xảy ra chuyện thì không cần bắt hắn liên lụy vào đó, trong tay dùng sức, thuyền lá xuôi theo dòng, nhanh chóng nghênh diện một chiếc thuyền lớn đang tiến đến, “Đi nhanh đi nhanh!”



Người trên chiếc thuyền kia hô to một cách kích động, có chút vội vàng, ở phía sau thuyền có một nữ nhân mặc tử y như mây chiều giăng tím bầu trời, vài mảnh lụa ngũ sắc khoác trên cánh tay, phiêu diêu như tiên tử, tiếng cười lại hết sức phóng túng khinh cuồng, mị sắc diễm lệ, “Ngươi trốn cái gì, thấy nữ nhân như ta mà muốn chạy trốn, chẳng lẽ ngươi không phải là nam nhân?”