Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu
Chương 126 :
Ngày đăng: 20:56 18/04/20
Hách Cửu Tiêu chưa từng đối với người khác như vậy, bất luận là người nào đến, chưa bao giờ gọi người xuống phía dưới dẫn đường, hắn cũng không ở trong cốc chờ người cần chữa bệnh, chỉ có người khác chờ hắn. Người chờ hắn cũng không biết hắn đi ra từ phòng nào, hoặc là trong dược xá, hoặc là trong phòng thị tẩm, cũng có thể ở sườn núi, không ai có thể tìm đến, chỉ có thể chờ đợi. Cho dù chờ đến khi Huyết Ma Y lấy đi thứ quan trọng nhất đối với bọn họ, đôi khi phải trả giá rất đắt đến mức không thể tưởng tượng nổi thì mới được chữa trị, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng hôm nay Huyết Ma Y lại tự mình xuất cốc để nghênh đón vị Đàn Y công tử dám tự mình tiến đến Vu Y cốc, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài thì nhất định không người náo dám tin, ngay cả người trong Vu Y cốc tận mắt nhìn thấy cũng không thể tin tưởng, Cốc chủ băng lãnh vô cảm của bọn họ lại xuất cốc đi nghênh đón một người, chẳng lẽ những gì giang hồ đồn đãi là sự thật?
Nghĩ đến biểu hiện mấy ngày gần đây của Hách Cửu Tiêu rất khác xưa, hơn phân nửa người đều phải tin tưởng.
Mấy ngày nay Hách Cửu Tiêu rất ít nói chuyện, ngoại trừ những việc cần phải công đạo thì hắn sẽ không nhiều lời cùng người khác, ngay cả thị thiếp được sủng ái cũng không hề có một câu lời ngon tiếng ngọt, hắn luôn lạnh lùng, mặc dù ở trên giường, thân thể vẫn nóng nhưng băng hàn trong đôi mắt kia lại chưa bao giờ lui ra. (=.= ứh chịu việc này nhé….ta đập ta đập)
Từ ngày phong thư được gửi đi, Cốc chủ như đang chờ đợi điều gì đó, Băng Ngự có thể nhìn ra, thủ hạ cũng có người nhận thấy, Đàn Y công tử thật sự có sức quyến rũ đến mức có thể làm cho Cốc chủ nóng lòng muốn gặp hắn như vậy hay sao? Không ít người cũng đang chờ đợi để xem thực hư như thế nào.
Lúc này Hách Cửu Tiêu đã ở trên đường ra khỏi cốc, hắn biết Hách Thiên Thần đi từ hang cốc thì nhất định phải vượt qua đường núi và đường thủy, đối với thường nhân mà nói thì con đường này rất khó đi, cho dù phía dưới có người canh gác cho phép đi qua thì cũng cần một ít thời gian mới có thể lên được cốc, nhưng Hách Thiên Thần không phải thường nhân, với công lực của hắn thì tất nhiên có thể nhìn ra đường nào là đường tắt để đi.
Hách Thiên Thần sắp đến. Hách Cửu Tiêu nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cảm giác ấm áp ôn hòa. Từ ngày lá thư được gửi đi, hắn vẫn luôn luôn chờ đợi, chờ đến ngày Hách Thiên Thần đến. Thiên Cơ các cách Hách cốc cũng không quá xa, nhưng cũng cần mấy ngày đường xá, đã nhiều ngày qua, trong đầu của hắn tự động lặp đi lặp lại cảnh tưởng gặp mặt, hắn không nghĩ chính mình lại vướng bận đối với người đệ đệ này như vậy.
Hai người sóng vai bước đi, Hách Cửu Tiêu cũng không nói, nhưng hắn không nhìn xung quanh mà lại nhìn vẻ mặt bình thản của Hách Thiên Thần. Cước bộ nhàn nhã ung dung, giống như không có việc gì có thể ảnh hưởng đến Hách Thiên Thần, bất luận kẻ nào cũng không thể phá vỡ được phong thái bình tĩnh lạnh nhạt này. Từ khi tiến vào Hách cốc thì Hách Thiên Thần đã có thần sắc như vậy.
Mới vừa rồi, hắn đứng ở bên đây, nhìn thấy Hách Thiên Thần ở đối diện, thấy đệ đệ của hắn đi đến bên hồ, phía trên mặt hồ lan tỏa màn sương như màu phỉ thúy, xa xa nhìn lại chính là thanh y phất phơ, giống như đang muốn bay đi theo làn gió, rồi sau đó Hách Thiên Thần nhảy lên, cơ hồ dung nhập vào màn sương phỉ thúy, chỉ trong khoảnh khắc lại tan biến, hắn nhìn màn sương mù kia, trong lòng cư nhiên thực lo lắng.
Nếu Hách Thiên Thần biến mất bên trong màn sương, quả thực giống như mây trôi bay theo làn gió, trên đời sẽ không còn người này nữa, sẽ là tình cảnh như thế nào? Nếu năm đó Hách Thiên Thần đã chết khi bị người mang đi, thì trên đời này sẽ không còn một Hách Thiên Thần như vậy, bản thân của hắn sẽ có cảm giác gì?
Chờ đến khi Hách Thiên Thần lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn, nhìn Hách Thiên Thần từ xa xa đi đến, hơi thở bất định như gió như mây mà lại lạnh nhạt trầm ổn như mặt nước hồ, so với lần đầu tiên hắn nhìn thấy thì cảm giác khắc sâu hơn rất nhiều, sự ấm áp trong đáy lòng hóa thành rung động, nguyên lai, đứng từ xa xa nhìn thấy lại càng thêm rõ ràng, chỉ trong một khắc, Hách Cửu Tiêu mới giật mình phát hiện người từ xa đi đến có một phong thái thanh thoát tao nhã như thế nào. Hách Thiên Thần không còn là tiểu hài tử năm xưa, Hách Thiên Thần không cần hắn thương tiếc, cũng không cần hắn quan tâm.
Hắn là huynh trưởng của Hách Thiên Thần, nhưng đệ đệ của hắn không hề cần sự giúp đỡ của hắn. Lúc này Hách Thiên Thần đã là một nam nhân trưởng thành, có thể giải quyết tất cả những vấn đề nan giải trong chốn võ lâm, cũng có công lực rất thâm hậu, không hề cần người khác, sự tồn tại của Hách Cửu Tiêu cũng không còn quan trọng.
Hách Thiên Thần không cần hắn. Người này nếu không phải là đệ đệ của hắn, thì hai người có lẽ sẽ không có bất cứ quan hệ gì.