Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5256 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


“Ta biết mình không hề sai.” Dựa vào phía sau để ngồi dậy, Hách Thiên Thần nhìn gian phòng u ám, dùng y phục lúc trước đã thoát hạ để lau đi dấu vết trước người và đằng sau, lại đem y phục ném cho Hách Cửu Tiêu, nhìn động tác chà lau của Hách Cửu Tiêu, hắn nói tiếp, “Những người chết dưới tay Nại Lạc của ngươi quả thật là oan uổng, đây là ngươi nợ bọn họ, nhưng ta rốt cục không thể giết ngươi để báo thù cho bọn họ, cũng không thể yêu cầu ngươi giết chết thủ hạ của mình để báo thù cho bọn họ.”



Ngoại trừ đối mặt với Hách Cửu Tiêu thì những thời điểm khác lý trí của Hách Thiên Thần sẽ vượt trội tình cảm, hắn dựa vào thành giường, “Người chết cũng đã chết, cho dù báo thù cũng không thể làm cho bọn họ sống lại, nếu ta yêu cầu ngươi giết vài người của Nại Lạc thì ta tin tưởng ngươi sẽ đáp ứng, nhưng làm như vậy đối với ta cũng không hề có ích lợi, đối phó với Nam Vô là do lúc trước ngươi đã hạ lệnh, nếu hôm nay lại dùng lý do này để xử tử thủ hạ của mình thì chỉ khiến cho ngươi mất đi lòng người.”



Hắn thản nhiên dứt lời, lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, lúc trước thác loạn và mất tự chủ tựa như chưa bao giờ phát sinh trên người của hắn, Hách Cửu Tiêu cũng ngồi dậy, cùng hắn dựa vào nhau, “Ngươi tình nguyện lấy mạng của thủ hạ mình, nhưng lại không muốn ta mất đi lòng người. Thiên Thần, ngươi có biết việc này chứng tỏ cái gì hay không?”



Hách Cửu Tiêu quay đầu nhìn Hách Thiên Thần, ánh mắt lóe lên, vô cùng nóng rực. Nhưng Hách Thiên Thần không nhìn hắn, mà vẫn bình tĩnh như vậy, bước xuống từ trên giường, Hách Thiên Thần đi lấy y phục sạch sẽ để chuẩn bị tắm rửa, “Ngươi biết là đủ rồi, ta không yêu cầu bất luận điều gì, ta chỉ hy vọng Nại Lạc và Nam Vô có thể chung sống hòa hảo.”



“Ngươi yêu ta nên hy vọng ta tốt, vì vậy tình nguyện tự tổn hại thực lực để bảo hộ ta mà không muốn làm cho Nại Lạc của ta có thất thoát.” Chậm rãi nói ra những lời này, nhiệt độ trong mắt của Hách Cửu Tiêu làm cho Hách Thiên Thần không thể không xoay người, bất đắc dĩ lắc đầu, “Chuyện này ta đã sớm thừa nhận, có cần phải cao hứng như vậy hay không.”



“Ta muốn nói cho ngươi biết, ta hiểu được tâm tư của ngươi.” Hách Cửu Tiêu bước về phía Hách Thiên Thần, tiếp nhận ngoại bào trong tay Hách Thiên Thần rồi mặc vào cho hắn, sau khi hắn thay xong y phục thì lấy ra một bộ đưa cho Hách Cửu Tiêu, thân hình của hai người xấp xỉ với nhau, nhìn Hách Cửu Tiêu mặc chính y phục của mình trên người, khi Hách Thiên Thần thắt lại vạt ngoại bào thì thuận thế ôm lấy Hách Cửu Tiêu.



“Ngươi hiểu là tốt rồi, không cần lo lắng, ta làm như vậy chính là muốn cho ngươi hiểu rõ, mặc dù Thiên Cơ Các đối với ta mà nói rất đặc biệt, nhưng người quan trọng nhất đối với ta lại là ngươi.” Không phải không nhận ra tâm tư của Hách Cửu Tiêu, cũng như Hách Cửu Tiêu hiểu rõ hắn, hắn rất hiểu rõ Hách Cửu Tiêu, hắn chưa từng quên Hách Cửu Tiêu đã từng đưa ra nghi vấn đối với hắn, Thiên Cơ Các và Hách Cửu Tiêu thì ai quan trọng hơn, lúc ấy hắn không thể trả lời, nay hắn dùng hành động để đáp lại Hách Cửu Tiêu.



“Mấy ngày gần đây Nại Lạc điều động nhân thủ, những người mà bọn họ giết chết đều là những kẻ có thù oán với Thiên Cơ Các. Bất luận bọn họ đang âm thầm làm cái gì, thì chính là vì ngươi muốn thay ta giải quyết, cho nên không nói cho ta biết. Ta không muốn nói ra sự vụ trong Các với ngươi cũng là cùng một lý do.” Bình tâm tĩnh khí, Hách Thiên Thần nhắc đến chuyện mấy ngày nay hắn giấu diếm Hách Cửu Tiêu, cũng nói rõ suy nghĩ của chính mình.



Bọn họ đều muốn vì đối phương mà gánh vác một ít việc, không muốn để cho đối phương biết quá nhiều, có thể giải quyết thì sẽ tự tay sẽ giải quyết.
Ánh mặt trời phủ xuống đỉnh đầu, bánh xe lăn đều, lần này Hách Thiên Thần không cưỡi ngựa, hắn không muốn gấp rút lên đường, còn Hách Cửu Tiêu vốn định cùng hắn ngồi trên xe ngựa, cuối cùng lại bị hắn đuổi vào bên trong cỗ kiệu đỏ, đó là dấu hiệu của Huyết Ma Y trong mắt của những người khác. (vỡ mộng xơ múi trên xe ngựa)



“Huyết Ma Y quả nhiên cũng đến đây.” Trong đám đông có người xôn xao, mặc dù Trần sư thái ước hẹn là Các chủ Thiên Cơ Các, nhưng lúc này ai cũng biết nơi nào có Đàn Y công tử thì nơi đó ắt hẳn sẽ có Huyết Ma Y.



“Là hai người bọn họ…” Có kẻ dùng ngữ điệu khe khẽ nói nhỏ, không ai dám lớn tiếng ngôn luận.



Từ sau khi có vài môn phái bị tổn hao lực lượng ở Vu Y Cốc, từ sau khi Thất Sát lệnh nhấc lên huyết vũ tinh phong trên võ lâm, thì sự cấm kỵ trong tình cảm giữa nam tử với nhau tựa hồ không còn bị nhận định phản cảm như trước đây.



Cho dù là nam hay nữ thì có bao nhiêu người ở lúc đối phương ngã xuống núi mà có thể nắm chặt hai tay không chịu buông ra, thậm chí tình nguyện sinh tử có nhau? Một màn huyết tinh tàn sát, một lần thả người nhảy xuống, bất tri bất giác được người đời tương truyền, vô số nữ nhân giang hồ đều xúc động. (ý nói fangirl chúng ta là nữ nhân giang hồ đây mà)



Ngoại trừ phong vân biến hóa kỳ lạ thì giang hồ vẫn là nơi có tình có lý nhất, mặc dù có người không cho là đúng thì cũng không ở trước mặt mọi người mà tỏ vẻ. Mọi người tán dương tình thâm ý trọng của hai người, mặc kệ là kết nghĩa cũng được, là tình ái cũng được, người trọng tình sẽ được người đời kính trọng.



“Đàn Y công tử, Bang chủ của chúng ta lệnh tiểu nhân truyền lời, trong Phi Hạc Lâu cũng có một chỗ cho hắn.” Khi đoàn người của Hách Thiên Thần dừng lại, hắn từ trong xe ngựa đi ra thì bên trong đám đông có người tiến lên.



Đó là một gã đệ tử Cái Bang, đầu bù mặt bẩn, trên người có rất nhiều mảnh vá, nói xong thì thi lễ rồi lập tức lui ra.