Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5260 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Những lời tự thuật này của Trương Hành làm cho người ta giữa ban ngày ban mặt mà lại cảm thấy rùng mình, trong gian phòng rộng lớn im phăn phắt, chỉ có tiếng hít thở của Trương Hành, giống như có gió thổi qua từ khe hở của một chiếc túi, phát ra tiếng kêu vù vù, cả người bị mồ hôi thấm ướt, giống như được vớt lên từ dưới nước.



Ngay lúc này, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu trở nên lạnh lùng, bóng dáng như quỷ mỵ, chợt lướt đến Trương Hành, song chưởng chạm vào ngực hắn, quần hào kêu lên sợ hãi, “Ngươi muốn làm gì?”



Sắc mặt của Trương Hành đã tái xanh, cổ họng phát lên tiếng kêu cổ quái, chậm rãi hiện lên vài dấu tay màu ám xanh, tràng hạt trên tay của Trần sư thái đột nhiên bị đứt, ào ào rơi xuống mặt đất, “Thiên Cương Vô Ảnh Thủ!”



Hách Cửu Tiêu dùng nội lực ổn định thương thế của Trương Hành, Trương Hành ngửa đầu hướng lên trên, không biết nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, run rẩy chỉ về phía trước, những người khác nhìn theo ngón tay của hắn, chỉ thấy trên vách tường màu trắng có vài vết mực màu đen, sắp hàng theo thứ tự.



“Thiên Khung.” Hách Thiên Thần chậm rãi nói ra hai chữ, trong chốc lát cả chính đường nổi lên chấn động, sóng dữ dâng cao, nhưng chỉ trong nháy mắt lại được bình ổn, Liễu Trần nghe như vậy thì thần sắc đang ngưng trọng càng thêm nặng trĩu, “Mới vừa rồi có người hỏi bần ni vì sao lại đến đây, vì sao lại coi trọng thanh đao này…”



Nàng cũng nhìn lên những vết mực kia, “Vì Thiên Khung, phái Thiên Khung khơi đống tro tàn, muốn thanh đao này, nếu không ngăn lại thì võ lâm sẽ bị hủy trong tay bọn họ, thậm chí triều đình cũng có thể đã bị ảnh hưởng.”



“Phái Thiên Khung? Chính là phái Thiên Khung trước kia?” Bên trong quần hùng có người biết chuyện năm xưa, nhìn vào những vết mực được sắp xếp theo một trật tự kỳ quái, chỉ khoảng nửa khắc nghị luận thì lòng người đều trở nên hoang mang.



Hách Cửu Tiêu ổn định thương thế của Trương Hành, Hách Thiên Thần ở bên cạnh xem chừng, chỉ thấy Hách Cửu Tiêu điểm vài huyệt đạo quan trọng của Trương Hành, tiếp theo có mấy cây ngân châm từ ngón tay của Hách Cửu Tiêu được bắn ra



Hách Thiên Thần giữ chặt tay của hắn, “Thiên Cương Vô Ảnh Thủ là độc môn võ công của phái Thiên Khung, đem nội lực hóa thành vô hình khí đẩy vào trong cơ thể đối phương, mỗi một luồng khí đều nhỏ đến mức không thể thấy được, sau mấy ngày sẽ hội tụ trong cơ thể đối phương, nháy mắt sẽ bùng nổ, dập nát ngũ tạng lục phủ, đến khi dấu tay xuất hiện thì đã xem như người chết.”


Mạc Tuyệt xuyên qua cửa sổ, nhìn chăm chú hai người trong phòng, khi ánh mắt của Hách Thiên Thần và Mạc Tuyệt chạm nhau thì người nam nhân ở phía sau Hách Thiên Thần đột nhiên tiến lên ôm lấy hắn, Hách Cửu Tiêu dùng loại ánh mắt như mũi tên phóng đến, cho dù cách một hành lang uốn khúc thì vẫn có thể cảm giác được lãnh ý băng hàn khiến người ta hít thở không thông, ngay cả xương cốt cũng có thể bị đông lạnh, đó là sát ý, uy hiếp, tràn ngập cảnh cáo.



“Ngươi làm sao vậy?” Hách Thiên Thần đương nhiên cảm giác được Hách Cửu Tiêu lộ ra sát khí, không phải hướng về phía hắn mà đến, nhưng hắn rất rõ ràng trạng thái hiện tại của Hách Cửu Tiêu, đó là sát ý và cảnh cáo đối với địch nhân.



“Thấy một cố nhân, một cố nhân vốn đã chết.” Đáy mắt của Hách Cửu Tiêu trở nên sáng lạnh lấp lánh, cùng Mạc Tuyệt nhìn nhau, Hách Thiên Thần nhớ đến ở chính đường Phi Hạc Lâu, khi ấy Hách Cửu Tiêu đã nhìn Mạc Tuyệt!



“Ngươi quen với hắn?” Hách Thiên Thần xoay người nhìn Hách Cửu Tiêu, hắn chưa bao giờ nghe Hách Cửu Tiêu nhắc đến bất kỳ một người bằng hữu nào, những người từng ở Hách Cốc đều bị Hách Cửu Tiêu giết chết, nay tất cả những người trong Hách Cốc đều do Hách Cửu Tiêu thu nạp, như vậy rốt cục Mạc Tuyệt đã kết bằng hữu với Hách Cửu Tiêu dưới tình cảnh như thế nào?



“Quen biết.” Hách Cửu Tiêu không nhiều lời, Mạc Tuyệt và hắn nhìn nhau, sắc mặt không hề thay đổi, ánh mắt chậm rãi chuyển sang người Hách Thiên Thần, lộ ra một loại vẻ mặt thập phần tương tự với Hách Cửu Tiêu lúc trước.



Nóng rực, tràn ngập chiếm đoạt, hứng thú và chăm chú….



Hách Thiên Thần có cảm giác thập phần sâu sắc đối với người khác, cơ hồ khi hắn nhìn sang thì lập tức cảm giác được Mạc Tuyệt và Hách Cửu Tiêu có một phần tương tự, đó là sự vô tình do huấn luyện mà đạt được, giống như khắc ấn, cho dù trải qua năm tháng thì vẫn như cũ không thể phai mờ, nó đã trở thành một bộ phần xác nhập với linh hồn.



“Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần suy nghĩ trong lòng, thối lui vài bước từ cửa sổ, “Rốt cục hắn là ai?” Trên người căng thẳng, Hách Cửu Tiêu đột nhiên ôm lấy hắn, giọng nói thì thầm lạnh lùng kề sát bên tai, “Là một người đã chết.”



Đè Hách Thiên Thần vào cửa sổ, Hách Cửu Tiêu đặt lên một nụ hôn thật sâu, cướp lấy tất cả hô hấp của Hách Thiên Thần.