Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5268 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Chậm rãi hướng vào trong, Hách Thiên Thần giống như không nhìn thấy người xung quanh, tâm tư của hắn bỗng nhiên rời xa, hoàn toàn không ở nơi này, hắn nhớ đến tình cảnh trên đường đến đây, nghĩ đến việc một mình ở bên ngoài ăn ngủ là lúc tự đốt lửa sưởi ấm, nghĩ đến một mình hắn nằm xuống, còn đến lúc dùng bữa thì không thể tiếp cận với người khác.



Đây là những chuyện mà hắn đã sớm tạo thành thói quen, nhưng bởi vì Hách Cửu Tiêu mà làm cho thói quen kia lại một lần nữa trở nên xa lạ.



Có người xếp củi nhóm lửa, có người mang theo ly chén mà hắn quen dùng, vì hắn mà lau đi bụi bậm trên ghế, gắp thêm thức ăn vào bát cho hắn, khiến hắn có thể không cần lo lắng đến dị năng, tùy tâm tùy ý đụng chạm.



Hách Thiên Thần xuyên qua đám người, lập tức hướng vào bên trong, cước bộ nhẹ nhàng không một tiếng động lại có vẻ trở nên trầm trọng, những người khác thấy hắn đột nhiên đi tới, cũng không ai dám ngăn cản, có người biết thân phận của hắn, có người lại e ngại khí thế của hắn, tất cả đều tránh ra hai bên.



Người trong Thiên Cơ Các không hiểu, chỉ có thể đi theo sau lưng hắn, Xá Kỷ không biết tình hình, sau khi hỏi thăm thì tiến lên bẩm báo, “Các chủ, phái Điền Thương lại có người chết, lần này là An Ngọc Long.”



“An Ngọc Long?” Đột nhiên dừng lại cước bộ, Hách Thiên Thần giương mắt, trong cửa có rất nhiều người tụ tập, tất cả đều nhìn hắn, thần sắc vừa có kinh hỉ vừa có đề phòng, tầm mắt hướng vào trong, còn có thể nhìn thấy một cánh cửa mở rộng, bên trong có một linh đường, đặt không ít bài vị, một trong số đó chính là An Ngọc Long.



“Hắn chết như thế nào?” Đứng trước đại môn, cũng không hướng vào bên trong, ở giữa đình viện, thanh y nam nhân đột nhiên chất vấn, đệ tử của phái Điền Thương ngây người mà quên cả trả lời. Năm người của phái Điền Thương đi theo Hách Thiên Thần về đây đang kinh ngạc nhìn bài vị, người lớn tuổi nhất không thể tin được, “An sư đệ đã chết?”



“Hắn chết như thế nào, còn không mau nói!” Một người khác thúc giục đồng môn của mình, hắn cũng muốn biết rõ ngọn nguồn.



Môn hạ của phái Điền Thương tỉnh ngộ, căm giận nói, “Chính là hôm qua! Có mấy người xâm nhập vào phái chúng ta đòi Vụ Sắc đao, nơi này không có thanh đao nào, bọn họ không tin, kết quả liền xảy ra tranh chấp, An sư huynh giao thủ với bọn họ thì bị trọng thương, mới đầu thoạt nhìn vẫn hoàn hảo, sau đó thương thế chuyển biến xấu, không ngờ đến hôm nay thì…”



“Chúng ta vừa đến thì hắn lại chết, thật trùng hợp.” Xá Kỷ nâng cằm, lời nói của hắn khiến người khác lườm nguýt, có người đỏ mắt, nổi cơn thịnh nộ, “Lời của các hạ có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn nói hắn cố ý chết vào ngày hôm nay, cố ý không cho các ngươi nhìn thấy hắn?”




“Ta đã đến.” Cỗ kiệu màu đỏ dừng trước cửa, có người từ bên trong bước ra, Xá Kỷ vẫn chưa dứt lời thì ba chữ này lập tức làm nổi lên một trận xôn xao.



“Huyết Ma Y?”



“Là Huyết Ma Y?”



“Hắn thật sự đến đây!”



Hoàng hôn đã buông xuống, ánh tà dương như huyết sắc, người nam nhân mặc cẩm y ám tử từ bên trong cỗ kiệu màu đỏ bước ra, bóng dáng của hắn kéo rất dài trên mặt đất, hắn đi gần đến đại môn, không người nào dám cản đường của hắn, tất cả mọi người đều chờ đợi phản ứng của Hách Thiên Thần.



Bỗng nhiên mở mắt ra, phản ứng của Hách Thiên Thần vượt quá ngoài dự kiến của mọi người, hắn tiến lên vài bước rồi tung ra một quyền, Hách Cửu Tiêu không tránh cũng không né, bị một quyền này của hắn đánh vào mặt khiến cước bộ rút lui vài bước, khóe miệng rướm máu.



Mọi người kinh hô, chỉ kịp thấy Hách Cửu Tiêu vừa mới đứng thẳng người thì đã bị Hách Thiên Thần kéo ngược lại, rồi hung hăng đặt lên một nụ hôn ở trước mặt bao nhiêu người.



Vết máu nơi khóe miệng bị cắn nuốt, đôi môi kề sát vào nhau không lộ ra một khe hở nào, nụ hôn cuồng mãnh kịch liệt tựa như ánh tà dương nơi chân trời, giao triền trằn trọc dưới những tia nắng chiều thiêu đốt. Chưa bao giờ luống cuống trước mặt người khác, luôn luôn ôn hòa thản nhiên, trầm ổn bình tĩnh, Các chủ Thiên Cơ Các giờ khắc này như một kẻ điên, giống như đang phẫn nộ. Nụ hôn kịch liệt khiến người ta cảm thấy sững sờ.



Hách Cửu Tiêu cũng không hề đáp lại hời hợt, Hách Thiên Thần đẩy hắn ra, đưa tay chộp lên bả vai của hắn, ánh mắt như một lưỡi kiếm sắc bén, đến tận lúc này mới hỏi ra một câu đã đè nén dưới đáy lòng từ rất lâu, “Ngươi muốn ta phải làm sao đây? Ngươi làm như vậy! Bảo ta nên làm cái gì bây giờ?”