Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5275 :

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Những người nhìn thấy cảnh tượng này đều trừng lớn mắt, thiếu chút nữa đã kêu lên sợ hãi.



Nếu nói đó là mặt người thì không bằng nên nói đó là mặt quỷ, chóp mũi bị cắt mất, còn lại hai cái hắc động, toàn bộ da mặt chằng chịt vết sẹo do kiếm gây ra, ngoại trừ đôi mắt còn có thể miễn cưỡng nhận được bộ dáng ban đầu thì cơ hồ khó có thể phân biệt được diện mạo, vì vậy đột nhiên lộ ra bộ dáng của người nọ nhưng không phải tất cả mọi người đều nhận ra hắn là ai.



“Hắn là…” Trong đám người vang lên tiếng nói nhỏ, sau đó không dám tin mà chỉ vào hắc y nhân, “Hắn là Lưu Hạc!”



“Lưu Hạc của phái Đồng Sơn? Nhất kiếm phi hạc Lưu Hạc tiền bối?”



“Lưu Hạc tiền bối đã sớm qua đời nhiều năm về trước!”



Một kích của Hách Thiên Thần vạch trần bộ mặt của người nọ, chợt lui về phía sau, Hách Cửu Tiêu bên kia cũng đã bóc xuống khoảng trống trên mặt của một kẻ khác, gương mặt lộ ra dưới ánh mặt trời cũng giống người nọ, bị đao kiếm hủy dung mạo, rất khó nhận ra là ai.



Dưới ánh mặt trời chói chang, hai khuôn mặt quỷ dị khủng bố không biểu tình, những người nhận ra thân phận của bọn họ lại phi thường kinh hãi, rõ ràng người đã chết thế nhưng lại chưa chết!



“Ngươi….Chẳng lẽ ngươi là….Ngụy Thiên Hành?” Giọng nói già nua là của phái Hành Nhạc, thân phận của lão giả thậm chí còn cao hơn chưởng môn nhân, hắn run rẩy chỉ tay vào một vô diện nhân vẫn chưa được nhận diện, “Ngụy lão đệ, là ngươi sao? Ngụy lão đệ?”



Người nọ không rên một tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi, lời nói tiếp theo của Hách Cửu Tiêu dập nát hy vọng của mọi người, “Bọn họ đã uống Ngưng thần đan, sử dụng lâu dài nên đã sớm đánh mất tâm trí, bọn họ không biết chính mình là ai.”



“Chẳng lẽ những người đó….tất cả đều là…” Già Diệp đại sư trở nên kích động, không thể tin được suy đoán của mình, ngữ thanh của Hách Thiên Thần cũng trầm trọng, ánh mắt lãnh liệt nhìn giáo chúng Thiên Khung Thần Giáo, “Những người đó đều đến từ các phái, bị giả tạo cái chết, kỳ thật đều là những vị tiền bối chưa chết.”
“Hách Thiên Thần, xưng ngươi một tiếng Đàn Y công tử nhưng ngươi đừng tưởng rằng ngươi nói ra những lời này thì mọi người có thể tin tưởng, ngươi có chứng cớ gì nói Giáo chủ đang ở đây?” Quách Tiêu Nhiên tựa hồ đã sớm bày mưu tính kế, hắn được sự trợ giúp của thần giáo mà ngồi lên ngôi vị Bang chủ, đem Cái Bang trở thành trợ lực của thần giáo, lúc này nói chuyện đương nhiên cũng đứng về phía thần giáo.



“Đừng quên ngươi còn bị tình nghi là hung thủ giết chết Tần Chiến, một người bị ô danh như vậy thì nói ra ai có thể tin?” Quách Tiêu Nhiên có thần giáo làm chỗ dựa, dũng khí tăng lên không ít so với dĩ vãng, người của thần giáo thỏa mãn mỉm cười khi thấy hắn quả nhiên một lòng trung thành.



Vụ Sắc đao nằm trong tay Hách Thiên Thần, sau khi Tần Chiến có được Vụ Sắc đao thì bị giết chết, người truyền ra tin này ắt hẳn là tùy thị của Tần Chiến, là tận mắt nhìn thấy Hách Thiên Thần cầm đao đứng trong phòng, lời đồn này rốt cục là thật hay là giả?



Mọi người thấy ánh mắt của Hách Thiên Thần hơi thoáng thay đổi, ngay thời điểm này tựa hồ không thể tin tưởng người nào, bọn họ đều hướng vào lý do duy nhất, kẻ bị chỉ điểm là giết người đoạt đao không phải ai khác mà là Các chủ Thiên Cơ Các, Đàn Y công tử, Hách Thiên Thần.



“A di đà Phật, mọi người đều biết rõ nhân phẩm võ công và tài trí của công tử, việc này không thể do hắn gây nên.” Già Diệp đại sư mở miệng đúng lúc cũng làm cho những người một lòng tin tưởng Hách Thiên Thần đều không ngừng gật đầu.



“Khẩu thuyết vô bằng, thanh đao này là chứng cớ, tùy thị của Tần Chiến là nhân chứng, Hách Thiên Thần, ngươi cho là dựa vào thanh danh và uy vọng của mình mà người khác sẽ không dám nghi ngờ ngươi hay sao?” Quách Tiêu Nhiên chưa bao giờ oai phong như vậy trước mặt giang hồ, thanh danh của Cái Bang tuột dốc không phanh, hắn cũng không được người ta coi trọng, lúc này mấy trăm người cùng nhau nhìn hắn, bị hắn nói lời chi phối, hắn ưỡn ngực ngẩng đầu, mặt lộ ra vẻ đắc ý. (Khẩu thuyết vô bằng=nói miệng không bằng chứng)



Người đắc ý khó tránh khỏi sơ suất, Quách Tiêu Nhiên đứng giữa song phương, thật không ngờ có người lại đột nhiên xuất thủ, vừa mới dứt lời thì cổ họng bỗng nhiên bị nắm chặt, một bàn tay vô tình lạnh lẽo, bàn tay này thuộc về Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu.



“Nếu nói khẩu thuyết vô bằng, ngươi nói như vậy thì có chứng cứ gì? Chẳng lẽ ngày ấy ngươi đã ở đó?” Lãnh ý âm u từ tay Hách Cửu Tiêu truyền đến cổ của Quách Tiêu Nhiên, giọng nói lạnh lùng có thể đóng băng người ta, Hách Cửu Tiêu không lộ ra biểu tình mà chỉ nhìn chằm chằm Quách Tiêu Nhiên. So với vẻ mặt lạnh lùng này thì Quách Tiêu Nhiên tình nguyện Hách Cửu Tiêu lộ ra sát ý vẫn hơn.



Đây là sự lạnh lùng khi coi thường mạng người. Hách Cửu Tiêu có thể tùy tay mà cướp lấy cái mạng này của hắn.