Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5280 :

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Khuôn mặt của người nọ bình thường, không có vết sẹo, hiển nhiên không phải do Hách Liên Hiểu Phù làm hại mà là tự nguyện, một tên đã lộ ra diện mạo, lại có hơn hai chục vô diện nhân tự vạch trần dịch dung trên mặt của mình.



Hai mươi ba thủ hạ Nam Vô toàn bộ ở đây.



“Các ngươi là bọn phản đồ!” Xá Kỷ tức giận rống to, những người khác của Thiên Cơ Các cũng dừng lại động tác một chút, bọn họ đang cùng địch nhân giao thủ nên không có biện pháp xông lên, nhưng trong mắt của bọn họ đều giống như phun hỏa.



Phản chủ, vô luận thế nào cũng không thể tha thứ.



“Nếu chúng ta không làm phản, chẳng lẽ còn phải chờ bị giết hay sao?” Tay cầm kiếm, những người này trả lời với sắc mặt lạnh lùng, Xá Kỷ đáp lại vài câu, thân đang ở trong cuộc hỗn chiến nên căn bản không rảnh phân thân, những người đó cũng không muốn trả lời, thân hình nhảy lên nhưng không phải tấn công.



Dùng tay ra hiệu, hai mươi ba người đồng loạt thối lui về mặt sau ngôi chùa, phàm là người của Thiên Cơ Các thì lập tức nhận ra tín hiệu kia có nghĩa hành tung đã lộ, lập tức rút lui.



“Hách Liên Hiểu Phù đã sớm biết sự tồn tại của bọn họ.” Hách Thiên Thần phát hiện nàng không hề kinh ngạc, Hách Cửu Tiêu giết chết một người bên cạnh hắn, tung ra một chưởng vào người phía sau Hách Thiên Thần, nhíu mi trách mắng, “Lúc này đừng suy nghĩ những chuyện đó, lo việc trước mặt đi đã!”



Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu nghiêm khắc, Hách Thiên Thần cười nhẹ, “Ta biết.” Giao Tàm ti vọt đến Hách Cửu Tiêu, đâm thủng người của thần giáo ở ngay sau lưng, “Ngươi cũng vậy.”



Hách Thiên Thần không hạ lệnh truy kích hai mươi ba người kia, Hách Cửu Tiêu cũng không nhắc lại, hai mươi ba người là những kẻ phản bội Nam Vô, nhưng lúc này không phải thời điểm tốt để truy kích, khi bọn họ rút lui cũng là lúc đã có người âm thầm đuổi theo, vì sao bọn họ lại có quan hệ với thần giáo, rốt cục đang làm cái gì, có người ở sau lưng điều khiển hay không, hết thảy rồi sẽ có đáp án.



Cùng lúc này, những người của phái khác đều noi theo cách mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thực hiện, bọn họ vây quanh một vô diện nhân rồi vạch ra dịch dung trên mặt người nọ.



Lộ ra một khuôn mặt với đầy vết sẹo khủng bố dưới ánh mặt trời, vốn là cái mũi thì bây giờ lại lộ ra một cái hắc động, cùng với hốc mắt đờ đẫn tĩnh mịch, làm cho người ta thoạt nhìn tựa như quỷ diện, ở dưới ban ngày khiến người ta ớn lạnh cả người.



Bọn họ hoặc dùng đao hoặc cầm kiếm, dịch dung trên mặt bị vạch ra thì dừng lại một lát, sau đó đao kiếm trong tay lại tiếp tục hướng đến người trước mặt, như là dạ quỷ, lướt đi như chiếc bóng, thủ hạ vô tình.



“Hách Liên Hiểu Phù! Tên nữ ma đầu loạn trí này!” Bị vô diện nhân công kích, miễn cưỡng nhận ra vài người trong đó, quần hùng các phái không đành lòng động thủ, trong miệng tức giận quát mắng. Bị lộ ra bộ mặt chân thật nhưng vô diện nhân cũng không bận tâm, chiêu thức trong tay vẫn không dừng lại, song phương giao chiến, người của các phái rõ ràng bị vây ở thế hạ phong.



Hách Liên Hiểu Phù đang bị mấy người bao vây, trên mặt có một chút đỏ ửng, nàng chưởng vào người trước mặt, tự mình cũng nôn ra một ngụm máu, dính đầy vạt y bào, “Các ngươi ngụy quân tử tự cho là chính nghĩa! Hôm nay để ta xem các ngươi làm sao xuống tay đối với thân nhân bằng hữu của mình, đừng quên hảo hảo nhận rõ bọn họ là ai! Ha ha ha ha ha–”
Dùng hết toàn bộ công lực để đánh ra một chưởng, sau khi người xung quanh đều ngã xuống, nàng lại xoay người nhảy lên rồi kêu lớn một tiếng, “Ôn Thiết Vũ!”



Bóng người bay đến, Ôn Thiết Vũ ngẩng đầu nhìn lên, Hách Liên Hiểu Phù mỉm cười quỷ bí đối với hắn, lòng bàn tay đỏ tươi, nàng tung một chưởng.



“Ngươi?” Mũi kiếm chỉa lên, Ôn Thiết Vũ giơ kiếm đâm thẳng, Hách Liên Hiểu Phù vốn nên thu chưởng ngay lúc này, không ngờ nàng lại không hề để ý đến mũi kiếm sắc bén mà chỉ trực tiếp hạ xuống, hung hăng chạm vào phía trên trường kiếm của Ôn Thiết Vũ.



Giữa không trung rơi xuống vô số màu đỏ tươi, từ mũi kiếm chảy xuống tay của Ôn Thiết Vũ, bàn tay của hắn đẫm máu, kinh ngạc nhìn nàng, Hách Liên Hiểu Phù nhếch môi lên, “Dù sao cũng là bại, cũng phải chết, không bằng chết trong tay của ngươi….”



“Tiểu Phù!” Ôn Thiết Vũ tiếp được thân mình ngã xuống của nàng, Mạc Trí vừa mới biết được thân thế của mình, Hách Liên Hiểu Phù chết trước mặt hắn, hắn ngây người đứng một bên, không biết mình đang ở nơi nào, thân là người phương nào.



Hách Liên Hiểu Phù vừa chết thì người của thần giáo vội vàng tháo chạy khắp tứ phía, vô diện nhân không người khống chế lại càng mất đi khống chế, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu sắp hao hết nội lực, sắc mặt đều hơi thoáng trắng bệch.



“Cửu Tiêu–” Hách Thiên Thần xoay lưng đỡ lấy người ở phía sau, hắn bỗng nhiên cảm thấy thân mình của Hách Cửu Tiêu không xong.



“Ta không sao.” Lấy ra viên thuốc từ trong lòng, Hách Cửu Tiêu nuốt xuống, bàn tay nắm lấy Vụ Sắc đao lại đắn đo bất ổn, Hách Thiên Thần kinh hãi, hắn chưa từng nhìn thấy Hách Cửu Tiêu sau khi giao chiến lại suy yếu như vậy, “Thế này mà còn nói là không sao?”



“Cẩn thận!” Hách Cửu Tiêu nhìn thấy địch nhân đến ngay sau lưng Hách Thiên Thần, hắn đưa tay đẩy Hách Thiên Thần ra, vì mất lực mà đầu gối quỵ xuống đất, một tay dùng Vụ Sắc đao chống đỡ, hắn cầm thanh đao, nhìn thấy đường tuyết trắng trên sóng đao đã trở nên đỏ bừng, dường như có cảm giác, “Thanh đao này hấp thu dị lực của ta.”



Hách Thiên Thần giết chết địch nhân, vừa xoay người thì chợt nghe thấy hắn nói những lời này, vội vàng kéo hắn ra khỏi thanh đao rồi mạnh mẽ ôm chặt, “Vì sao ngươi không nói sớm?” Hách Thiên Thần nóng lòng gào lên, lập tức dìu Hách Cửu Tiêu từ trong trận đến một chỗ trống.



Vụ Sắc đao ngay trên mặt đất, từng gây nên vô số tham niệm, lúc này nó đang tỏa ra hồng quang, bên trong trận chiến hỗn loạn, không ai biết vì sao Hách Cửu Tiêu lại đột nhiên vứt đao, mọi người đều nhìn vào thanh đao ngay tại trước mắt.



Đột nhiên một đôi tay nhấc thanh đao lên, đó là đôi tay của một nữ tử, dịu dàng mảnh khảnh nhưng lại hữu lực, nàng rút đao lên, xuyên qua đám người mà nhìn vào Hách Thiên Thần ở cách đó một khoảng không xa, nhìn thấy bóng dáng của hắn, hắn đang ôm Hách Cửu Tiêu, trong trận hỗn chiến, hắn không để ý bất luận điều gì khác mà chỉ lo lắng cho người nam nhân ở trước mặt.



“Thiên Thần, đến tột cùng là ngươi hữu tình hay là vô tình? Nếu hữu tình thì vì sao không để ý đến sinh tử của thủ hạ? Nếu vô tình thì vì sao lại dừng tay, lại nhận ra bọn họ giữa nhiều người như vậy?” Phía sau Tử Diễm có hai mươi ba người, nàng thu hồi Vụ Sắc đao, trong miệng thì thầm, thần sắc phức tạp.