Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 130 :

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Lúc này toàn bộ mọi người trong Hách Cốc đều truyền tai nhau, nhưng người đang bình yên ngồi trong đình hoa viên dưới ánh trăng dường như lại không hề hay biết, hoặc là cho dù có biết cũng không để ý, Băng Ngự nói chuyện nhưng hắn không tiếp lời. Ngồi một mình trong đình, gió đêm lạnh lùng phất qua, hắn ngồi ở nơi này, giống như ngay cả những làn gió quấn quanh trên người của hắn đều phải chậm lại tốc độ. Ánh trăng nổi bật trong đêm khuya, rọi xuống bóng dáng màu thanh lam lạnh nhạt.



Như phong như nguyệt, đó là mây trôi bình yên, cũng là lạnh nhạt khó có thể lay động, người như vậy, nếu Cốc chủ thật sự động tâm thì e rằng muốn có được cũng không phải dễ dàng. Băng Ngự không biết quan hệ của hai người, trong lòng thầm nghĩ như thế, rồi lại cảm thấy hôm nay có thể làm cho Hách Thiên Thần giục ngựa một mình đến đây, giữa Cốc chủ và Đàn Y công tử quả thật có tình ý mà người ngoài không biết, có lẽ thật sự như hắn đã suy nghĩ.



Xa xa có bóng người đi đến, Băng Ngự hoàn hồn rồi vội vàng bước qua hành lễ, vẫn chưa kịp mở miệng thì đã bị khoát tay lui xuống.



“Uống rượu một mình?” Hách Cửu Tiêu bước vào, người trong đình thấy hắn đi đến nhưng cũng không hề kinh ngạc, Hách Thiên Thần nâng ly rượu lên, “Cùng uống?”



“Hảo.” Giọng nói vốn lạnh lùng nhưng trong đêm khuya dường như lại trở nên nhu hòa rất nhiều, “Chỉ có một ly rượu.”



“Phái người đi lấy thêm….”Hách Thiên Thần vẫn chưa dứt lời thì Hách Cửu Tiêu đã cầm lấy ly rượu trong tay của hắn, uống cạn phần rượu còn lại, rồi lấy bình rượu rót đầy vào ly, đưa đến trước mặt hắn, “Làm gì phải phiền phức như vậy.”



Một ly rượu mà hai người cộng ẩm, như vậy là hợp hay là không thích hợp? Y mệ màu thanh lam nâng lên rồi tiếp nhận. (cộng ẩm = cùng uống)



Hách Cửu Tiêu đứng trong bóng đêm nhưng không nhìn Hách Thiên Thần, cẩm y được thêu những hoa văn hình ánh trăng màu vàng vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng, toàn thân băng lãnh nhưng lại cô độc vắng lặng. Lúc này cũng không tiếp cận Hách Thiên Thần, khoảng cách không gần nhưng cũng không quá xa, dưới ánh trăng, mặc dù nhìn nghiêng nhưng vẫn tà dị khiến người ta cảm thấy tim đập loạn nhịp. Người khác sợ hắn, ngại hắn, kính hắn, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là con người, mặc dù xem ra lạnh lùng vô tình, nhưng trong lòng vẫn là nóng ấm. Hách Vô Cực đã tạo ra một người như hắn, lại có ai dám cùng hắn làm bạn? Mà nay bởi vì đệ đệ của mình lại khiến cho một người nữ tử thương hắn phải rời hắn mà đi.



“Suy nghĩ chuyện gì? Vì sao không uống?” Hách Cửu Tiêu nghiêng đầu hỏi hắn.



Cầm lấy ly ngọc trong tay, Hách Thiên Thần nhìn tửu sắc hòa với ánh trăng bên trong ly rượu, “Không có gì.” Nâng ly lên môi, phía trên vành ly còn lưu lại một chút nhiệt độ, ly rượu lớn bao nhiêu? Hắn chạm vào nơi mà Hách Cửu Tiêu đã uống, nhấp lấy một ngụm rượu trong miệng, hắn lại không biết hương rượu có tư vị như thế nào.
“Đưa ta đi ra ngoài.” Hách Thiên Thần cất bước đi về phía trước, miệng nói ra những lời này, cước bộ lại rất nhanh, bóng dáng đưa lưng về phía Hách Cửu Tiêu, tựa hồ không muốn làm cho người khác nhìn thấy biểu tình của hắn vào lúc này, Hách Cửu Tiêu nâng tay kéo hắn lại, chưa kịp làm cho hắn xoay người thì từ xa xa ở bên ngoài sơn cốc có một bóng người đang đi đến. (tổ sư thằng nào phá đám)



“Cốc chủ?” Thủ vệ ngoài cốc kinh ngạc, hắn không ngờ đi đến nửa đường lại gặp được Hách Cửu Tiêu, “Bẩm Cốc chủ, bên ngoài có người cần chữa trị.”



“Đuổi đi.” Không hề chần chờ.



“Đợi đã.” Hách Thiên Thần rốt cục quay đầu lại, trên mặt xem ra thực bình tĩnh, “Nhìn thử rồi hẳn quyết định?” Hắn hỏi Hách Cửu Tiêu.



“Ta đưa ngươi xuất cốc.” Dẫn Hách Thiên Thần ra phía trước, Hách Cửu Tiêu không trả lời. Chữa trị hay là không thì phải xem tâm tình của Huyết Ma Y, Hách Thiên Thần đã sớm biết điểm này, cũng không nhiều lời, dù sao đến khi xuất cốc thì cũng sẽ nhìn thấy người cần chữa bệnh.



Ngoài cốc, thủ vệ đã dắt ngựa của Hách Thiên Thần đi ra, trong cốc là sơn đạo, đi bộ nhanh hơn, nên hắn đã để lại ngựa ở bên ngoài. Tiếp nhận dây cương, hắn nhìn xung quanh, không thấy người cần chữa trị như lời của thủ vệ. Muốn vào cốc thì trước tiên phải có thiếp mời, được sự chấp thuận thì mới được đi vào. Như vậy một người đột nhiên đến đây, mà có thể làm cho thủ vệ tiến vào bẩm báo thì nhất định là có địa vị đặc biệt.



“Tiễn ngươi một đoạn nữa?” Hách Cửu Tiêu không nhìn xung quanh, hắn làm cho thủ vệ chuẩn bị ngựa cho hắn.



Hách Thiên Thần muốn nói không cần, thì trong khóe mắt lại nhìn thấy một thứ gì đó, bóng dáng lóe lên rồi dừng lại, hắn chăm chú nhìn người ở dưới chân, “Cần chữa trị ắt hẳn là hắn.”



Thủ vệ lúc nãy vừa tiến vào bẩm báo liền gật đầu, nếu không phải người này xuất hiện rất kỳ quái thì hắn cũng không đặc biệt bẩm báo như vậy, hắn chỉ vào người kẻ nọ, “Đúng là hắn, Cốc chủ, hắn từ trên núi ngã xuống, làm gãy một cành cây rồi sau đó rơi ngay trước mặt ta.” Thiếu chút nữa đã dọa hắn chết khiếp.