Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5293 :

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Ân Phách Mệnh là thân tín của Hùng Tích An, nhưng trong trận đại chiến đêm qua quả thật không ai nhìn thấy hắn, Hách Thiên Thần nhớ rõ lúc Ân Phách Mệnh cùng Hách Cửu Tiêu giao thủ thì đã bị thương, một cánh tay đã bị phế, chẳng lẽ bởi vì như vậy mà bị Hùng Tích An loại bỏ?



“Hắn không phải người mà chúng ta tìm.” Biểu tình của Hách Cửu Tiêu rất âm trầm, hắn lạnh lùng nói ra những lời này, không có gì phải phân trần, nhưng Hách Thiên Thần đã nghe ra ý tứ trong lời của hắn, người khiến Tử Diễm phản bội Thiên Cơ Các không phải Ân Phách Mệnh.



“Các ngươi muốn tìm một nữ tử.” Sở Thanh Hàn mở ra cửa điện, trong cung vẫn rất hỗn loạn, còn có rất nhiều người đang quét tước tòa tẩm cung bị hỏa thiêu, không biết có bao nhiêu cung nữ thị vệ lui tới, “Vạn Ương không phải Đại Viêm, nhưng dù sao đây cũng là hoàng cung, muốn tìm người ở nơi này, nói khó thì không khó, nói dễ cũng không dễ.”



Thi thể của Lương Ỷ La đã sớm được người cứu ra, vẫn chưa bị thiêu rụi, từ đêm qua cho đến hôm nay, Sở Thanh Hàn không lộ ra quá nhiều sầu não, không biết có phải bởi vì theo như lời hắn không muốn bị tư tình chi phối hay không, hay là đang cố ý kiềm chế trước mặt hai người.



“Thế nào? Ở lại trong cung thì các ngươi càng có nhiều thời gian để tìm người, thuận tiện hơn rất nhiều.” Xoay người, Sở Thanh Hàn phất y mệ rồi tiếp tục nói, “Các ngươi có thể ở nơi đó, tòa cung điện kia nghe nói…”



“Hôm nay chúng ta liền rời đi.” Hách Cửu Tiêu cắt ngang lời hắn, không cho Hách Thiên Thần có cơ hội mở miệng.



“Hôm nay rời đi?” Sở Thanh Hàn lại nhìn người bên cạnh Hách Cửu Tiêu, cố ý chờ Hách Thiên Thần trả lời.



Đi đến trước cửa, thanh y nam nhân dường như không nghe thấy hai người bọn họ đối thoại, càng không cảm giác được tầm mắt của Sở Thanh Hàn, ánh mắt của hắn dừng ở phương xa, nơi tẩm cung bị hỏa thiêu.



“Hùng Tích An hằng ngày vẫn thường xuyên đi vào trong đó?” Hắn ra hiệu về tòa tẩm cung, tầm mắt của Sở Thanh Hàn vọng theo, “Trước khi ta chưa đến Vạn Ương thì hắn ắt hẳn thường xuyên ra vào nơi này.”



“Nghĩ đến chuyện gì?” Nghe Hách Thiên Thần đặt vấn đề, Hách Cửu Tiêu lập tức đoán được hắn có ý tưởng nào đó, liền đi đến bên cạnh rồi hỏi như vậy. Hách Cửu Tiêu đứng giữa Sở Thanh Hàn và Hách Thiên Thần, đem hai người ngăn cách một khoảng, Sở Thanh Hàn suy nghĩ một chút về những gì mà hắn nói đã bị bọn họ nghe được, hiểu rõ Hách Cửu Tiêu cảnh giác là từ đâu mà đến, lộ ra một chút tự giễu, sau đó nhướng mắt nhìn sang thì thấy một đôi mắt yêu dị lạnh lùng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thấu hắn.
Hách Thiên Thần ngẩng đầu, cũng nhìn phương hướng rời đi của Sở Thanh Hàn, “Hắn từng trà trồn giang hồ, danh hào chính là Thanh Diện Hổ, có sở trường về cải trang.”



“Người khiến Tử Diễm phản bội cũng có sở trường về dịch dung, cũng từng dùng Thực Tâm Hủ Cốt.” Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu càng nói càng lạnh lẽo, Hách Thiên Thần khẽ nhíu mày.



“Một ngày không tìm thấy Vụ Sắc đao thì Thuận Đức Đế không thể khôi phục, nếu có người dâng đao lên, người hiến đao là Sở Thanh Hàn thì đó là công lao của hắn. Mà nếu không tìm thấy Vụ Sắc đao, chỉ cần kèo dài quá ba tháng thì Thuận Đức sẽ ốm đau mà chết, Đại Viêm như rắn mất đầu. Dưới cục diện như vậy thì người có lợi nhiều nhất chính là Sở Thanh Hàn.” Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn xuống đất, hắn chậm rãi phân tích nhưng trong lòng lại đang đăm chiêu.



Hai người đứng giữa rừng cây, không ai tiếp tục mở miệng nhưng đều biết đối phương cũng mang hoài nghi giống như mình. Thân phận của Sở Thanh Hàn đặc biệt, nay hắn nắm quyền hành ở Vạn Ương, cho dù Đại Viêm xem hắn là phản loạn, chỉ cần hắn dâng Vạn Ương lên, lại dùng Vụ Sắc đao giúp Thuận Đức Đế hóa giải huyết chú thì đương kim thái tử sẽ cực kỳ bất lợi.



“Đáng tiếc hắn không phải người giang hồ, lại càng không phải một kẻ ngu xuẩn, không phải là người mà ta và ngươi có thể ép buộc để hỏi ra kết quả.” Hách Thiên Thần đã sớm lĩnh giáo sự lợi hại của Sở Thanh Hàn trong việc bày mưu tính kế, cảm khái một tiếng, hắn lại mỉm cười, “Việc này kỳ thật không quan hệ đến giang hồ, chẳng qua…”



“Chẳng qua còn liên lụy đến Tử Diễm cho nên ngươi thủy chung không thể buông tha.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói, sương hàn trên mặt không hề thay đổi.



Hắn có thể lý giải hành vi của Hách Thiên Thần, nhưng không nhắc tới cũng không phải hắn không để ý đến chuyện này.



Hách Thiên Thần thập phần hiểu rõ, hắn biết Hách Cửu Tiêu đã thu liễm bản tính ngang ngược và bá đạo chính là vì Hách Cửu Tiêu đang nhượng bộ, “Nàng là thủ hạ của ta, ta nhất định phải làm rõ là kẻ nào khiến nàng phản loạn, Vụ Sắc đao có quan hệ đến nàng cũng liên lụy đến Thiên Cơ Các, chuyện này vẫn chưa chấm dứt.”



Hắn nghiêm mặt nói xong, lại tiến lên trước mặt Hách Cửu Tiêu, hai người kề sát rất gần, vầng trán của hắn chạm vào Hách Cửu Tiêu, bờ mi của hai người tiếp xúc, hắn tựa hồ thở dài rồi nói tiếp, “Nàng là nàng, ngươi là ngươi, ta thậm chí còn chưa đến gần nàng.”