Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5295 :

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Bạch y phiêu diêu dưới bầu trời mênh mông, khác với bạch y lỗi lạc của Hoa Nam Ẩn, bóng trắng tiêu sái thản nhiên tựa như không có bất cứ thứ gì có thể trói buộc hắn, như lưu vân lướt qua trước mắt Hách Cửu Tiêu.



Dường như e sợ chỉ trong chớp mắt thì hắn sẽ tiêu tán, Hách Cửu Tiêu vội vàng đưa tay kéo lấy y mệ của hắn, Hách Thiên Thần dừng lại một chút, hồi đầu nhìn thấy Hách Cửu Tiêu mặc thanh y của hắn, trong lòng nảy lên một cảm giác kỳ dị, tựa hồ đang nhìn thấy chính mình, “Đuổi theo.”



Từ hậu viện y xá trèo tường mà ra, hai người không hề gây chú ý cho bất kỳ ai, trên đường phố người đến kẻ đi, đã vào ban đêm nhưng vì tin tức ngưng chiến mà dân chúng đều ăn mừng, rất nhiều cửa hiệu khách điếm đều treo hoa đăng, những chiếc đèn lồng dưới màn đêm càng thêm phần kiều diễm, tựa như lễ hội, “Chúng ta đi đâu?” Hiếm khi đi trên đường như vậy, sợ lạc với Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu và hắn đi rất gần với nhau, bộ dáng của hai người đều xuất chúng, khí chất bất phàm, khiến cho không ít người qua đường đều chú ý. Hách Thiên Thần bước nhanh cước bộ, xuyên qua đám người, hắn thủy chung vẫn không thể quen đứng ở nơi có nhiều người, “Lại đây.” Hách Cửu Tiêu kéo lấy tay Hách Thiên Thần, đi rất nhanh, bọn họ hướng vào nơi ít người mà đi, trước mắt là một con phố dài, tránh khỏi đám đông này thì đoàn người dần dần thưa thớt, đi vào trong một ngõ nhỏ có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng náo nhiệt ở đầu phố.



Nơi đây chính là một hoa phố, ngõ nhỏ có treo đầy đèn lồng màu đỏ, oanh thanh yến ngữ từng trận cười duyên theo gió đêm truyền đến, Hách Cửu Tiêu biết Hách Thiên Thần xưa nay hảo khiết, không thích trải qua những nơi này, lôi kéo Hách Thiên Thần vòng vèo qua từng lối ngõ, nhưng không ngờ người bên cạnh lại đột nhiên dừng bước. (hoa phố = phố buôn hoa bán phấn)



“Trước kia ngươi đã từng đến?” Hách Thiên Thần đứng trong bóng đêm, nửa bên mặt bị ánh sáng chiếu vào có một chút mông lung, thấy không rõ biểu tình. Hách Cửu Tiêu dừng chân, dường như cảm thấy khó hiểu, “Đến đâu?”



Hách Thiên Thần quay đầu lại rồi khẽ giật mi, “Đương nhiên là thanh lâu.” Hắn tựa như đang cười lại giống như không, đưa tay chỉ vào ngõ nhỏ ở phía trước, “Tựa như nơi này, thanh lâu kỹ viện, trước kia ngươi đã từng đến?”



Hắn hỏi một cách bình tĩnh chậm rãi khiến cho Hách Cửu Tiêu hoàn toàn đoán không được chân ý của hắn, chần chừ không trả lời, Hách Thiên Thần lại đột nhiên bước đi, “Là ta đã quên, ngươi căn bản không cần đến những nơi như vậy, đều có giai nhân đưa đến tận cửa.” (yêu, bé Thần ghen)



Trong tiếng cười có ý chế nhạo, khi Hách Thiên Thần nói chuyện thì đã bước lên phía trước, hướng đi cư nhiên lại chính là ngõ nhỏ kia, Hách Cửu Tiêu vội vàng giữ hắn lại, “Ta từng đi thanh lâu, bất quá là cùng người ta hẹn ở nơi đó, gặp mặt uống rượu mà thôi.”



“Cửu Tiêu, ta sẽ không tính toán với những chuyện quá khứ của ngươi.” Hách Thiên Thần không dừng cước bộ mà chỉ kéo Hách Cửu Tiêu cùng nhau hướng vào bên trong, “Thanh lâu kỳ thật cũng không phải kinh khủng như đa số mọi người đều tưởng tượng.”



Nghe ra ý tứ trong lời nói của Hách Thiên Thần, hắn thật sự tính đi vào nơi yên hoa kỹ viện này hay sao. Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu căng thẳng, cùng với Hách Thiên Thần đi vào bên trong ngõ nhỏ, với tướng mạo và khí độ của bọn họ, có không ít nữ tử tiến đến bắt chuyện khiêu dụ.



Mặc dù toàn thân ma mỵ của Hách Cửu Tiêu làm cho người ta rất khó kháng cự nhưng bọn nữ tử vẫn nguyện ý tiếp cận Hách Thiên Thần hơn, công tử như lưu vân minh nguyệt, dáng vẻ tôn quý tiêu sái, thấy thế nào cũng không phải người thường, trong khi người nam nhân kia cho dù khiến người ta tâm động nhưng sắc mặt băng lãnh lại làm người ta rất sợ hãi.
Đối mặt với chính thuộc hạ của mình, Các chủ Thiên Cơ Các khôi phục biểu tình lãnh tĩnh như trước, chắp tay mà đứng trong phòng.



Nhược Hành lấy lại tinh thần, vội vàng bẩm báo từng việc một.



Nhược Hành là hoa khôi nơi đây, hắn luôn dùng khăn che mặt, bán nghệ không bán thân, thân phận bí ẩn, chưa bao giờ có người nam nhân nào có thể tiếp cận nàng, cũng là điểm này mới khiến cho địa vị hoa khôi của hắn không bị dao động. Hiểu được lòng người, lại có sở trường ăn nói sắc sảo, đây là nguyên nhân mà Hách Thiên Thần đặt Nhược Hành ở nơi này, mà đến nay Nhược Hành làm rất tốt trách nhiệm của mình.



Lúc này hắn vẫn như trước, không hề khiến Hách Thiên Thần thất vọng, nghe nói Hách Thiên Thần tiến đến, trước khi tiếp kiến Các chủ thì Nhược Hành đã sớm chuẩn bị tin tức đã thu thập mấy ngày gần đây, lần lượt giao cho Hách Thiên Thần.



“Quả nhiên là như thế.” Nhìn tin tức thu thập được, vẻ mặt ôn hòa của Hách Thiên Thần trở nên thâm trầm, Hách Cửu Tiêu tiếp nhận, nhìn thấy một tin tức trong đó, trong đôi mắt lạnh lẽo xẹt qua lệ quang, đây là muốn tiêu diệt Thiên Cơ Các.



Vụ Sắc đao được Thiên Cơ Các tìm được, lại mất tích từ trong tay của Thiên Cơ Các, chỉ cần điểm này đã đủ khiến An Lăng Vương Sở Lôi gây khó dễ. Triều đình đã bắt đầu nhằm vào Thiên Cơ Các.



Cho đến nay Hách Thiên Thần thủy chung có một cảm giác, khi bọn họ trở về tái ngoại từ lần trước thì đã có một lực lượng đang thúc giục tất cả, Thiên Khung Thần Giáo đã bị loại trừ nhưng cảm giác này vẫn chưa biến mất.



Từ U Hồng tiểu trúc bước ra, gặp được vài nhân vật giang hồ, mặc y phục khác với ngày thường, trong bóng đêm bọn họ lặng lẽ ly khai, không khiến người ta hoài nghi. Không ai nghĩ đến Các chủ Thiên Cơ Các và Huyết Ma Y sẽ cùng nhau đến thanh lâu, Đàn Y công tử hảo khiết, đây là nhận thức đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người.



Chính vì điều này mà ngay cả Hách Cửu Tiêu lúc đầu cũng không ngờ Hách Thiên Thần lại thiết lập nơi liên lạc ở chỗ này, ngay cả hắn còn không muốn đến huống chi là người khác. Hách Thiên Thần lợi dụng lòng người, ở trong mắt bọn họ, thích mặt thanh y lại hảo khiết mới chính là Các chủ Thiên Cơ Các.



“Lần này trở về Sở Lôi có lẽ sẽ tới tìm phiền phức, trước tiên ngươi theo ta quay về Hách Cốc.” Hai người trở lại y xá, còn chưa ngồi xuống thì Hách Cửu Tiêu đã nói với hắn như vậy.