Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5299 :

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Một tháng thời gian, đây là kỳ hạn mà Sở Thanh Hàn đưa ra, cũng là thời gian cuối cùng mà Thuận Đức Đế có thể cầm cự, hắn muốn kết thúc mọi việc trước khi Thuận Đức Đế qua đời.



Sau khi hắn hạ lệnh truyền lời, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã sớm rời khỏi phân đà Thiên Cơ Các, bọn họ cũng không quay về thành Lương Châu, nếu triều đình có ý muốn đối phó với bọn họ thì nơi đó đương nhiên đã bị bao vây, chỉ cần bọn họ không đến thì những người trong Thiên Cơ Các sẽ an toàn.



Nói Thiên Cơ Các mưu phản, thực tế là muốn nhằm vào Hách Thiên Thần, nếu không có Hách Thiên Thần thì Thiên Cơ Các không đủ trở thành uy hiếp, mà lúc này Diễm Hoa và những người khác trong Thiên Cơ Các tương đương trở thành chất tử trong tay triều đình.



Cho dù giang hồ nổi lên bão táp mưa sa, sóng gió có lớn thế nào thì cũng không thể so sánh với toàn bộ thế lực của triều đình, việc Thiên Cơ Các mưu phản một khi bị dấy lên thì liền trở thành sự thật, tuy rằng không thấy động tĩnh quá lớn nhưng mỗi một phủ nha đều hạ lệnh lưu ý người giang hồ trong thành, bọn họ muốn tìm chính là Hách Thiên Thần.



Các phân đà khác của Thiên Cơ Các chưa lâm vào tai họa tương tự thì đều bế môn theo lệnh của Hách Thiên Thần, quan phủ tựa hồ cũng nhận được chỉ thị nên không đến cửa tìm phiền toái, có lẽ là e sợ tức nước vỡ bờ, đến lúc đó triều đình sẽ rất đau đầu.



Không thể đến Thiên Cơ Các, không thể ở lại phân đà, đương nhiên cũng không thể đến Hách Cốc, ai cũng biết quan hệ giữa Thiên Cơ Các và Hách Cốc, thế lực của hai người đã gộp chung thành một, thậm chí có người suy đoán có lẽ bởi vì vậy mà triều đình mới e ngại, sợ thế lực quá mức khổng lồ này gây sóng gió, dù sao chỉ trong mấy ngày mà Thiên Khung Thần Giáo đã bị tiêu diệt dưới tay bọn họ.



Không đến Hách Cốc để tránh dẫn đến phiền phức, y xá cũng không thể đến, bọn họ còn có thể đi nơi nào?



Tự đánh giá ngày hôm đó đã gặp chuyện không may, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu giống như biến mất khỏi giang hồ, hơn một trăm người bên cạnh bọn họ cũng đều biến mất.



Đêm khuya thanh vắng, gió mát thổi hiu hiu.



Bên trong Phúc Xương Trang, Hoa Nam Ẩn đi vòng vòng trong phòng, khi hắn nghe được tin tức thì sự tình đã xảy ra, căn bản không kịp cứu viện, mà chỉ bằng một mình hắn thì làm sao có thể cứu viện, ảo não chậm rãi bước đi, hắn bỗng nhiên nhấc đầu lên, “Người đâu? Nhanh chóng đi hỏi thăm, trong cung đã hồi âm hay chưa?”



Hạ nhân vội vàng chạy ra, không bao lâu lại quay về, “Bẩm thiếu gia, đã có thư tín!”




“Hôm nay ta đến đây là muốn hỏi ngươi chuyện mà ta đã nhờ ngươi điều tra có kết quả thế nào?” Đề tài vừa chuyển, hắn nói rõ ý đồ đến đây, Hoa Nam Ẩn nhớ lại trước khi phân đà Thiên Cơ Các gặp chuyện không may thì có thu được một bức mật hàm, lúc này liền gật đầu, “Quả thật như ngươi đã nghĩ, bất quá cũng không có gì kỳ quái, vì sao ngươi lại muốn ta điều tra chuyện này?”



“Quả nhiên là thế.” Hách Thiên Thần không trả lời, khẽ nhắm mắt lại, thì thầm vài chữ mà Hoa Nam Ẩn cơ hồ không nghe thấy, “Thời gian không còn nhiều.”



“Một tháng đã qua bảy ngày, chiếu theo lời của Sở Thanh Hàn thì còn hơn hai mươi ngày để chuẩn bị, các ngươi đã kịp triệu tập nhân thủ hay chưa?”



Hoa Nam Ẩn tính đi tính lại, “Theo như lời của các ngươi, nếu trong một tháng mà Hoàng Thượng không có được Vụ Sắc đao thì sẽ vong mạng, nếu trong vòng mấy ngày này có thể đem đao đưa vào trong cung, sau khi Thuận Đức khỏi hẳn thì hắn có tin tưởng các ngươi không mưu phản hay không, ngươi đã từng nghĩ đến chuyện này hay chưa?”



Mới vừa hỏi ra khỏi miệng thì Hoa Nam Ẩn liền nở nụ cười, hắn có thể nghĩ đến chuyện này, Hách Thiên Thần làm sao lại không nghĩ đến, đang tự giễu thì lại nghe Hách Cửu Tiêu lên tiếng, “Ta đã phái người đi tìm Ôn Thiết Vũ.”



Ôn Thiết Vũ từng là thân tín của Thuận Đức Đế, lại là người rất có sức ảnh hưởng trong triều đình, chỉ cần hắn làm trung gian hòa giải thì việc này có thể bình ổn mà không cần phải động binh.



Hoa Nam Ẩn cũng nghĩ như vậy, thở dài, hắn nhớ đến tin tức mà hắn đã nhờ Vân Khanh thăm dò trong cung cho mình, “Thái tử vốn đứng bên phe các ngươi, nhưng lúc trước hắn cùng với vị huynh đệ song sinh của mình trục xuất Sở Thanh Hàn khỏi hoàng thành, lúc này Sở Thanh Hàn trở về, chiếm được lợi thế, những vị đại thần vốn xem trọng thái tử cũng bắt đầu chuyển sang phe Sở Thanh Hàn, thái tử cũng vô kế khả thi.” (vô kế khả thi = hết cách)



Chiếc quạt trong tay nhoáng lên một cái, Hoa Nam Ẩn mua vui trong phiền muộn, “Thái tử vốn định làm cho huynh đệ của hắn thay thế thân phận, chiếu theo cục diện này thì hắn không cần phải lo lắng, nếu Sở Thanh Hàn đoạt vị thành công thì vị hoàng đệ này có thể phân ưu xã tắc thay cho hắn, hắn có thể được tự do tự tại.”



Chỉ cần Sở Thanh Hàn lên ngôi hoàng đế, Sở Tĩnh Huyền sẽ không thể ở lại trong cung, đương nhiên có thể được tự do, nhưng còn một khả năng chính là để trừ hậu hoạn, Sở Thanh Hàn có thể diệt cỏ tận gốc, không buông tha cho bất luận kẻ nào từng có ý đồ phản hắn, bao gồm cả Sở Tĩnh Huyền.



Tuy Hoa Nam Ẩn vui đùa như vậy nhưng cũng biết sự lợi hại trong đó, sau khi cười đùa xong thì không tiếp tục nói nữa. Nhưng ngay tại lúc này Hách Thiên Thần lại đột nhiên ngã xuống, không hề báo trước, ngã vào bên cạnh Hách Cửu Tiêu, được Hách Cửu Tiêu đỡ lấy, “Thiên Thần?"