Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 5302 :

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Lúc này hắn không phải quên Hách Cửu Tiêu, mà là quên chính hắn.



Hắn đã quên mình đang ở nơi nào, đã quên Thiên Cơ Các không còn là Thiên Cơ Các của ngày xưa.



Chỉ vì kiềm chế dị năng nên hắn đã hao hết tất cả tâm lực, không còn sức để làm cho hắn nhận biết người khác, làm cho chính mình không bị ảnh hưởng.



Một chưởng của Ân Phách Mệnh đã truyền rất nhiều tâm tư của người khác vào đầu của hắn, tựa như có vô số linh hồn lẩn quẩn trong đầu, Hách Thiên Thần gặp phải vấn đề lớn nhất chính là hắn không thể loại bỏ những ký ức này.



Hách Thiên Thần áp chế chính dị lực của mình, mấy ngày không ngủ, thiếu chút nữa đã kiệt quệ, kết quả cực lực khống chế chính là tinh thần cũng bắt đầu lâm vào suy sụp.



Tư tưởng của hắn bắt đầu hỗn loạn. Cứ như vậy thì e rằng tình trạng sẽ càng ngày càng trầm trọng.



Chờ Ôn Thiết Vũ rời đi, Hoa Nam Ẩn nghe bọn họ giải thích, nhịn không được mà ném vỡ tách trà, “Ngươi luôn như vậy, còn bận tâm thời hạn một tháng làm gì, bận tâm Sở Thanh Hàn làm gì? Còn ngươi, Hách Cửu Tiêu, chẳng phải ngươi là người hiểu hắn nhất hay sao? Hắn xằng bậy như vậy, tại sao ngươi không khuyên nhủ hắn?”



Hoa Nam Ẩn thật sự nôn nóng, ngay cả chiếc quạt tùy thân của mình cũng thiếu chút nữa bị hắn bẻ gãy, đây là lần đầu tiên Hách Cửu Tiêu bị người ta quở trách như thế, đôi mắt yêu dị lạnh lùng chớp động, “Bởi vì ta hiểu hắn nhất cho nên ta mới không khuyên nhủ hắn.”



Hắn quay đầu nhìn Hách Thiên Thần, “Hắn sẽ không nghe lời khuyên của kẻ khác, quyết tâm muốn làm những chuyện mà hắn làm chưa tốt, hắn sẽ không bỏ mặc rời đi, khuyên hắn căn bản vô dụng, hắn rất kiên cường, không cho phép chính mình bại dưới tay kẻ khác, lần này vô luận Thiên Cơ Các gặp nguy hiểm như thế nào thì hắn cũng phải tự tay giải quyết, cho dù hắn có vất vả gian nan đến thế nào thì hắn cũng sẽ không than một tiếng.”



Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu nhìn như vậy, không thể đáp lại những lời này. Hách Cửu Tiêu lại kề sát vào trước mặt hắn, “Ngươi đối xử khắc nghiệt với chính mình, ta cũng sẽ khắc nghiệt cùng với ngươi, nếu kết quả không như chúng ta mong muốn thì ta sẽ dùng chính phương pháp của mình để chấm dứt chuyện này.”



“Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần bị ánh mắt yêu dị điên cuồng của hắn chấn động, sau đó nắm chặt lấy tay của Hách Cửu Tiêu, “Chúng ta đã từng nói sẽ giải quyết được.”



“Tốt nhất là có thể giải quyết.” Không biết Hách Cửu Tiêu đang suy nghĩ chuyện gì, sắc mặt lạnh lùng không hề thay đổi.
Hách Thiên Thần mỉm cười nhìn Hách Cửu Tiêu, “Lập tức uống ngay.” Hắn bưng lên bát thuốc rồi uống cạn, khi đặt bát thuốc xuống thì cũng vừa lúc Hách Cửu Tiêu đi đến trước mặt hắn, “Ngươi lui xuống.” Hách Cửu Tiêu nhìn Hạ Tư Nhân, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.



Hạ Tư Nhân lui ra, trong trận chiến ở hoàng cung Vạn Ương, nàng đã buột miệng gọi Hách Thiên Thần là Các chủ, sau đó thật sự quyết định ở lại Thiên Cơ Các. Hùng Tích An đã chết, nàng xem như đã báo được thù, nhưng Xá Kỷ lại không biết vì sao, cũng không hỏi nàng lưu lại là vì Hách Thiên Thần hay là vì đã buông tha cừu hận.



Hách Cửu Tiêu thủy chung vẫn luôn có một loại khúc mắc đối với Hạ Tư Nhân, đó là điều mà những người khác không thể lý giải, nhưng Diễm Hoa biết, nàng rất hiểu rõ vì sao Hách Thiên Thần cũng không cho Tiểu Trúc gần người, “May mắn có Tư Nhân, hiện tại ngoại trừ Cửu Tiêu cũng chỉ có nàng sẽ không khiến ngươi khó chịu.”



Khi Diễm Hoa nói chuyện cũng không dám đến gần, trong nụ cười có hàm chứa cảm thán.



Hiện tại dị lực của Hách Thiên Thần quá cường đại, chỉ cần đến gần cũng làm cho hắn cảm nhận được tâm tư của nàng, theo tình hình này, có lẽ hắn sẽ nhìn thấy vô số lo lắng và sợ hãi, còn có quá khứ trước kia của nàng, hắn đã thừa nhận quá nhiều, không thể tiếp tục làm cho hắn càng thêm gánh nặng.



“Về sau ta sẽ đem dược thư đến đây để tra cứu, nơi này không cần nàng hầu hạ.” Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu không vui, đẩy bát thuốc sang một bên, hắn ngồi xuống bên cạnh Hách Thiên Thần. (dược thư=sách dược)



Chiếc ghế rất rộng, nhưng hai người ngồi thì sẽ chật chội một chút, Hách Thiên Thần nhướng mi nhìn hắn, nhưng Hách Cửu Tiêu không hề để ý, hắn kéo Hách Thiên Thần đến trước ngực của mình, Hách Thiên Thần cơ hồ là ngồi vào trong lòng của hắn, hai nam nhân cao lớn chen chúc ngồi cùng một chiếc ghế, Diễm Hoa mỉm cười lắc đầu, nàng ly khai, lưu lại nơi này cho huynh đệ bọn họ.



Đây là một khu đất trống ở giữa dược trai và Vô Cực Uyển, trồng một ít thảo dược, còn có vài gốc cây trong sân, ánh mặt trời len qua cành lá, chiếu rọi xuống dưới, Hách Thiên Thần liếc nhìn tư thế ngồi của bọn họ, “Bộ dáng này mà làm cho thủ hạ của ta nhìn thấy…”



“Xả Kỷ không ở đây.” Hách Cửu Tiêu ôm lấy thắt lưng của hắn.



Nếu là ngày thường thì Hách Thiên Thần sẽ tuyệt đối không cho Hách Cửu Tiêu làm như thế, cho dù không có người nhìn thấy thì Hách Thiên Thần cũng không quen ngồi như vậy, hắn không phải nữ tử, vóc dáng cũng cao không kém Hách Cửu Tiêu là bao, ngồi trong lòng Hách Cửu Tiêu như vậy thì kỳ thật không thoải mái cho lắm.



Nhưng lần này hắn không cự tuyệt, cũng không tự mình đứng dậy, hắn chỉ lắc đầu mỉm cười với Hách Cửu Tiêu, để mặc Hách Cửu Tiêu ôm hắn như thế, sau đó khép mắt lại, “Khi nào chân bị tê thì nói cho ta biết.”