Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 139 :

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Chiếc lưới không phải là loại tầm thường, dường như không phải bằng kim loại cũng không phải bằng sắt thép, chiếc lưới này lớn vô cùng, bất thình lình hạ xuống còn mang theo tiếng ám khí xé gió. Hách Thiên Thần vội vàng thối lui ra bên ngoài, Hách Cửu Tiêu nâng chưởng đánh thẳng, chưởng phong chém vào ám khí đang phóng đến, tiếng kim loại va chạm vào nhau. Băng Ngự có thể tự bảo vệ mình, Miên Ca vẫn chưa hoàn toàn đi vào. Bỗng nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ông lão quán trà ngã xuống đất, không biết trúng ám khí gì, nhưng chỉ trong giây lát cả thi thể liền hóa thành nước mủ.



“Cẩn thận có độc.” Thân ảnh màu thanh lam nhẹ nhàng như cơn gió rút lui ra bên ngoài, không hề hoảng hốt. Hách Cửu Tiêu gật đầu, sắc mặt lạnh lùng không thay đổi, nhìn như lơ đãng, hắn nâng y mệ lên, phất ra một luồng kình khí. Chiếc lưới hạ xuống giống như bị cái gì đó nhấc lên nên tốc độ rơi rất chậm, đây không phải là một chiếc lưới có cấu tạo bằng chất liệu mềm nhẹ, vì vậy nó vốn phải nặng nề rớt xuống, nhưng Hách Cửu Tiêu vận khí nâng lên làm cho chiếc lưới tạm hoãn tốc độ.



Thuận tay phất đi một mũi ám khí ở phía sau Băng Ngự, Hách Thiên Thần sắp sửa thoát khỏi quán trà là lúc ngửi được mùi khói lửa trong không khí, nhất thời cảnh giác, “Oanh–” Trên nóc của quán trà sụp đổ, cỏ khô và thuốc pháo giống như thiên hỏa từ trên trời giáng xuống. Nơi đây vốn chỉ là một quán chòi được dựng qua loa, nên chỉ trong nháy mắt đã chìm trong biển lửa.



Lửa cháy đỏ rực vây quanh đám người ở bên trong, chiếc lưới mang theo ám khí rơi xuống, vô luận người bên trong có võ công thâm hậu bao nhiêu thì cũng vô pháp ngăn cản những mũi ám khí này. Nhìn thấy lửa cháy lớn, Miên Ca giống như bị ngây người vì chuyện bất thình lình xảy ra, hoặc có lẽ là không kịp phản ứng, hắn đứng ở bên ngoài nhưng dưới chân đã trở nên cứng đờ, đôi mắt mở to nhìn vào bên trong.



Ánh lửa cuồn cuộn hỗn loạn, chiếc lưới rơi xuống trên đầu của bọn họ, người ở bên trong cũng không lui lại mà càng tiến tới, mặc cho lửa táp vào người, phía trên còn có cỏ khô bốc cháy không ngừng rơi xuống, cả quán trà nghiêng ngã có nguy cơ sụp đổ. Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhảy lên phía trên, kéo theo cả chiếc lưới bén lửa, xuyên thủng trần nhà.



Âm thanh ầm ầm vang dội, quán trà sụp đổ hoàn toàn, đám người đã thoát ra ngoài. Thanh y như gió như mây vẫn nhẹ nhàng phất phơ, cho dù là trong lúc nguy cấp, cho dù mới vừa rồi nghìn cân treo sợi tóc, chỉ cần sơ suất một chút thì sẽ mất mạng, nhưng nam nhân vừa hạ xuống một khoảng đất trống lại vẫn trầm ổn lạnh nhạt, phủi đi những đốm lửa nhỏ trên người, ngoại trừ thanh y có một chút tổn hại thì không thể nhìn thấy nửa phần chật vật trên người của hắn. Bên cạnh Hách Thiên Thần, Huyết Ma Y với vẻ mặt lạnh như băng đang nhìn về một hướng, giống như máu tươi bị ngưng tụ thành hàn ý lộ ra trên thân thể, sát khí lạnh lùng như lưỡi đao. Miên Ca từ trong kinh hãi rốt cục hồi phục tinh thần.



“Cẩn thận–” Miên Ca nhảy người hướng về phía Hách Thiên Thần.
“Oành–” Tiếng nổ vang dội làm dấy lên một làn sóng vô hình trong không khí, Hàn Lục phun ra một ngụm máu tươi, máu vẫn còn chưa rơi xuống đất thì trước ngực đã nứt thành một đường, máu chảy như thác, nếu hắn không xuất chưởng ngăn cản thì chưởng phong vừa rồi của Hách Cửu Tiêu đã chém hắn ra làm đôi.



Cho dù không chém ra làm đôi thì như vậy cũng đã không thể sống nổi, hắn nằm trong vũng máu, rồi mỉm cười, “Sớm biết như vậy…..thì không nên…..tiếp nhận nhiệm vụ lần này….”



“Là ai sai khiến ngươi?” Hách Thiên Thần thuận miệng hỏi, vốn không trông cậy sẽ có câu trả lời, không nghĩ rằng Hàn Lục trước khi nhắm mắt, lại giống như đang tự nói, từ trong miệng phun ra máu tươi cùng với hai chữ, “…..Nại Lạc.”



Nại Lạc trong phật ngữ có nghĩa là vĩnh viễn không thể siêu thoát khỏi địa ngục vô biên. Hai chữ Nại Lạc này đại biểu cho điều gì? Là cá nhân hay là một tổ chức? Nếu là người thì là nam hay nữ? Lại vì sao muốn giết Miên Ca, Miên Ca đến tột cùng đã biết được điều gì?



Băng Ngự chỉ cảm thấy vô cùng âm u lạnh lẽo khi hai chữ này cùng với máu tươi đồng thời được phun ra. Sự âm u lạnh lẽo theo hai chữ này phiêu tán khắp xung quanh, đứng dưới ánh mặt trời nhưng vẫn có thể làm cho người ta trở nên run rẩy. Băng Ngự nhìn sang Hách Thiên Thần, lúc này đã thấy ánh mắt của Hách Thiên Thần trở lên lạnh lùng, tuy rằng chỉ trong khoảnh khắc liền bị xóa tan, rồi bị thay thế bằng sự trầm tĩnh bình thản.



Chẳng lẽ Đàn Y công tử biết Nại Lạc?