Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 142 :

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Tử Diễm cứng đờ, Hách Cửu Tiêu khoanh tay không hề nhìn nàng, sau đó quay đầu sang Hách Thiên Thần, “Ngươi cũng muốn cảm tạ ta hay sao?”



Hách Cửu Tiêu muốn hắn trả lời ngay tại đây? Hách Thiên Thần tựa hồ hơi mỉm cười, không trả lời Hách Cửu Tiêu mà lại nói với Tử Diễm, “Giữa ta và hắn không cần nói lời cảm tạ. Ngươi quay về đi, nơi này đang mưa, xiêm y của ngươi ướt hết cả rồi.”



Đã vậy mà hắn còn nói như thế?! Đôi mi thanh tú của Tử Diễm nhất thời nhíu lại, nàng không để ý đến y phục của mình như thế nào, nhịn không được liền mở miệng hỏi, “Các chủ và Huyết Ma Y có thật giống như bọn họ đã nói….”



Bọn họ là ai, bọn họ đã nói gì, nàng chỉ nói đến đây thì liền ngậm miệng, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu biết rõ ý tứ trong lời nói của nàng. Sắc mặt của hai người đều thực tự nhiên, vẫn lạnh lùng như trước, vẻ trầm tĩnh cũng không hề thay đổi, dường như không cảm thấy có gì khó chịu với những lời thị phi. Tử Diễm không biết phải làm thế nào để tiếp tục mở lời.



Xá Kỷ đã bước đến tàng cây, đúng lúc đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, “Các chủ, tạnh mưa rồi.”



Mưa một trận, không biết từ khi nào đã trời quang mây tạnh, vào thành không xa là sẽ đến Thiên Cơ các, Hách Cửu Tiêu vốn không cần phải tiếp tục đưa tiễn, nhưng xem ra hắn không muốn lập tức từ biệt với Hách Thiên Thần ngay tại đây. Băng Ngự lại vội vàng lên xe ngựa, Xá Kỷ đem ngựa của mình đến cho Tử Diễm, trên người của nữ nhân mặc y phục ẩm ướt luôn luôn bất tiện, vì vậy nàng quay về trước.



Đoàn người của bọn họ chưa đến Thiên Cơ các thì trước cửa đã có người đứng chờ, là Vong Sinh cùng vài tên Các lão. Trong Thiên Cơ các, mọi người đều biết Các chủ không thích khoa trương, vì vậy người đi ra nghênh đón cũng không nhiều lắm, nhưng trong đám người thì năm tên Các lão đều có mặt đầy đủ. Muốn nói không khoa trương, nhưng đối với người bên trong mà nói thì coi như đây đã là một sự nghênh đón thập phần long trọng, mà sở dĩ lúc này Các lão nhiệt tình như vậy đương nhiên nguyên nhân chỉ có một.



Huyết Ma Y tự mình hộ tống, trong chốn giang hồ có ai đã từng nghe qua? Từ khi biết Các chủ của bọn họ một mình một ngựa đi Hách cốc, lại được Huyết Ma Y tự mình hộ tống trở về, năm tên Các lão rốt cục đứng ngồi không yên, lúc này ra nghênh đón. So với nói đi đón Hách Thiên Thần, thì có lẽ nên nói là vì để được diện kiến Huyết Ma Y.



“Quả nhiên là Huyết Ma Y tự mình hộ tống Các chủ?”



“Tin tức của chính Thiên Cơ các làm sao có thể sai?”
Thảm sát vì tình ở Minh Nguyệt sơn trang từng gây nên một trận sóng to gió lớn, Hách Thiên Thần đương nhiên biết rõ sự ảnh hưởng của việc này, hắn tiếp tục mở ra tập sách tiếp theo, “Ta đây rất cảm tạ Tiêu Hương Khách phong lưu khắp thiên hạ, Hoa công tử đi qua các khóm hoa mà vẫn còn nhớ rõ để quan tâm đến ta, nhưng nếu che miệng người khác thì trên đời sẽ không còn những lời thị phi, Thiên Cơ các của ta đi nơi nào để làm sinh ý?”



“Vẫn tâm tư để nói giỡn? Như vậy xem ra Huyết Ma Y quả thật không có quan hệ gì với ngươi. Việc hắn nạp thêm thị thiếp có lẽ ngươi cũng biết?” Hoa Nam Ẩn không quan tâm Hách Thiên Thần chế nhạo, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của hắn, nhưng không thể tìm được một chút manh mối nào trong đó, “Giữa các ngươi không có gì, hắn nạp tân sủng, ngươi cũng sắp thành thân, không bằng sớm đi công bố hôn sự của ngươi và Tần tiểu thư của Thập Toàn trang.”



“Ngươi cũng lo lắng ta và hắn….” Hách Thiên Thần rốt cục dừng bút, ngẩng đầu nhìn Hoa Nam Ẩn.



“Ai, ta làm sao có thể không lo lắng. Suy cho cùng, nếu ngươi thật sự muốn tìm một người nam nhân thì nên tìm ta. Làm sao có thể đi tìm một tảng băng? Cho dù là băng cũng không lạnh được như hắn, tảng đá cũng không cứng như tâm của hắn.” Hoa Nam Ẩn chậc chậc vài tiếng, nhìn thấy Hách Thiên Thần nhíu mày vì những lời này, không khỏi tiến lên phe phẩy cây quạt vài cái, “Chẳng lẽ không đúng?”



“Hắn không phải lòng dạ sắt đá, cũng không cố ý lạnh lùng như thế.” Chẳng qua sinh trưởng ở Hách cốc nên không người nào có thể làm cho hắn mềm lòng, không người nào đáng giá để hắn mỉm cười. Hách Thiên Thần cầm lấy ly trà rồi uống một ngụm, chỉ cảm thấy trong miệng có chút vị đắng.



“Ngươi không quan tâm việc ta nói bậy hay nói giỡn, nhưng khi ngươi nói về hắn thì dường như biết rất nhiều, các ngươi thật sự không có chuyện gì?” Hoa Nam Ẩn chằm chằm nhìn Hách Thiên Thần, giống như đột nhiên nhớ đến điều gì đó, hắn khẩn trương nghiêng người đến gần, “Chẳng lẽ mấy ngày trên đường đi đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết? Các ngươi ôm nhau? Hay là hôn môi? Hắn làm gì ngươi?”



Hoa Nam Ẩn càng nói càng kỳ cục, Hách Thiên Thần tung ra một chưởng, Hoa Nam Ẩn vừa nghiêng người tránh né, vừa quan sát phản ứng của Hách Thiên Thần, “Ngươi xem ngươi xem, ta vừa nói thì ngươi liền đánh ta, đây chẳng phải là thẹn quá hóa giận hay sao? Cho dù không phải thì cũng là chột dạ!”



Hách Thiên Thần hừ lạnh một tiếng, “Nói đủ chưa?”



Hoa Nam Ẩn sửa sang lại y phục, còn muốn nói tiếp thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó là giọng nói của Tiểu Trúc, “Thiếu gia, Huyết Ma Y…..phái người tặng thứ này đến đây.”