Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 256 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Nhiệt độ bên tai và cảm giác sau lưng làm cho hắn hiểu được động tác của Hách Cửu Tiêu muốn biểu đạt ý gì. Đáy mắt của Hách Thiên Thần lướt qua một tia cười bất đắc dĩ, “Hành động của ngươi luôn luôn nhanh hơn so với lời nói.”



“Còn ngươi luôn luôn quá mức lý trí, bình tĩnh, mọi chuyện đều tính toán hoàn hảo, như vậy sẽ rất vất vả.” Hách Cửu Tiêu ôm hắn, đưa tay vuốt nhẹ bên hông của hắn.



“Trước đó đã bị ngươi làm rối loạn, lúc này nếu không quay trở về làm Đàn Y công tử của Thiên Cơ các thì ta còn có thể làm điều gì?” Hách Thiên Thần cười rất khẽ, nhưng lời nói trong miệng lại không có ý tứ đơn giản, “Thiên Cơ các không thể thiếu ta, ta cũng không rời khỏi Thiên Cơ các. Nhưng nếu muốn làm Các chủ Thiên Cơ các thì không được phép luống cuống.”



Những lời này cũng giống như con người của hắn, rất nhẹ nhàng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi theo gió. Hách Cửu Tiêu lại nghe ra ý tứ mà người bên ngoài không hiểu được, đây là một sự nhắc nhở, nhắc nhở Hách Cửu Tiêu không nên quá vội vàng, cũng là Hách Thiên Thần nhắc nhở chính bản thân mình không được luống cuống.



Hách Thiên Thần thừa nhận giữa bọn họ có quan hệ khác với huynh đệ bình thường, nhưng thói quen lâu dài cho đến nay vẫn giữ khoảng cách với người khác, khiến hắn không thể lập tức chấp nhận sau khi động tình thì phải đối mặt với những việc tỷ như làm thế nào để chung sống, làm thế nào để tiếp xúc.



“Ta biết Thiên Cơ các đối với ngươi rất quan trọng, ngươi cũng không muốn bất luận kẻ nào nhúng tay vào việc của mình.” Hách Cửu Tiêu khẽ vuốt giữa thắt lưng của Hách Thiên Thần, “Việc này ta có thể mặc kệ, chuyện của ngươi ta cũng không xen vào, những gì ngươi nói ta hiểu rõ, ngươi chỉ cần biết ta quả thật rất hiểu ngươi. Ở trên đời này, còn có ai có thể hiểu được ngươi như ta?”



“Vì vậy ngươi muốn nói chúng ta nên ở bên nhau?” Hách Thiên Thần biết người ở phía sau muốn điều gì, hắn kéo tay của Hách Cửu Tiêu xuống, “Vẫn chưa đến lúc, Cửu Tiêu….lúc này vẫn chưa đến lúc.”



Trước đây, nếu có người cảm thấy Hách Thiên Thần gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời, thì bây giờ hắn đang chạy đến trước mặt của Hách Cửu Tiêu. Thân ảnh màu thanh lam lỗi lạc, thản nhiên nhìn thấu hết thảy mọi việc, ung dung nắm trong tay đủ loại thế sự, bây giờ lại thêm vẻ mặt vừa như cười vừa như không, trong sự lạnh nhạt lại lộ ra ý cười nhẹ nhàng chẳng khác nào đang mê hoặc. Hách Cửu Tiêu hoàn toàn không muốn kháng cự đối với sự cám dỗ này.



Chậm rãi ôm lấy Hách Thiên Thần rồi đặt hắn ở dưới thân, y mệ màu tía phủ lên trên thanh y, kéo ra vạt sam y của Hách Thiên Thần, lần này không phải một chút, mà là toàn bộ. Ngoại bào màu thanh lam cùng với nội sam bên trong đều được mở ra, hiển lộ một lồng ngực rắn chắc, làn da mịn màng và tràn trề sức lực hoàn toàn hiện ra trước mắt của Hách Cửu Tiêu. Cũng giống như trước đây Hách Cửu Tiêu đã từng chạm vào người của Hách Thiên Thần, mặc dù lúc ấy vẫn còn cách một lớp nội sam, nhưng cũng có thể cảm nhận được đây là một thân thể được bảo trì ở trạng thái tốt nhất, cho dù chỉ cần nhìn cũng đã là một loại hưởng thụ.
“Hồng Nhan giống như độc lại không phải độc, giống như cổ lại không phải cổ. Có thể xem nó là một loại độc hiếm thấy ở trên đời, người trúng độc nhìn như không có vấn đề gì. Loại độc này chỉ duy nhất một mình ta có thể giải được, nếu việc này không phải là ngươi thì không thể điều tra rõ. Còn Mục Thịnh xuất hiện ở Nam Châu.” Hách Cửu Tiêu cười lạnh, “Nếu nói là trùng hợp thì không biết sẽ có bao nhiêu người tin tưởng.” (cổ= độc trùng)



“Chí ít còn có ta không tin.” Hách Thiên Thần nâng lên tách trà, tư thái vẫn bình ổn như trước, “Lần đó Mục Thịnh cảnh cáo, bất luận người hạ độc là ai, vì nguyên nhân gì, thì có một phần là nhằm vào ngươi và ta mà đến.”



So với Hỏa Lôi tiễn và cạm bẫy lần trước thì chất độc lần này càng khó đối phó hơn, nó liên lụy rất nhiều người, thậm chí có thể cất giấu một ẩn ý sâu xa nào đó ở bên trong.



Nhiều năm trước là Đường chủ La Thắng đường, tiếp theo là khách nhân của Lý đại nương tại Tuyền Cơ phường, sau đó là hơn một trăm người ở Nam Hải Vô Cực cung, không biết trong võ lâm còn bao nhiêu người bị trúng loại độc này, bây giờ không ai có thể khẳng định được.



“Khách nhân của Lý đại nương có thân phận gì?” Hách Thiên Thần thấy Hách Cửu Tiêu chữa trị nhưng không nghe Lý đại nương gọi tục danh của người nọ, tựa hồ Lý đại nương không muốn làm cho người ngoài biết.



Hách Cửu Tiêu lắc đầu, mỗi khi nói về người khác thì vẻ mặt của hắn lại trở nên lạnh lùng như trước, “Hắn không nói, ta cũng không hỏi.”



“Huyết Ma Y không bận tâm người cần chữa bệnh là ai, thế mà ta lại quên mất.” Hách Thiên Thần vừa cười vừa trêu chọc, giờ khắc này vẻ mặt của hắn xem ra rất khác so với lúc trước. Đó là một sự thả lỏng tự nhiên, hắn không thường nói đùa cùng người khác, lúc này nụ cười so với ban đầu lại mang theo vài phần thư thái nhẹ nhàng.



“Ngươi cũng biết ta bận tâm đến cái gì, muốn cái gì.” Hách Cửu Tiêu nhìn Hách Thiên Thần đang cười, hắn chỉ nói như vậy, không hề nói ra rõ ràng, ý tứ của hắn tùy vào người ta suy nghĩ như thế nào.