Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 260 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Càng nói càng nhanh, ngoại trừ lần đầu tiên chạm mặt thì hắn khẩn trương lo lắng cho sinh tử và an nguy của hai người bọn họ, lúc này Mục Thịnh lại giống như không hề lo lắng với chuyện đang phát sinh. Hách Thiên Thần giật mình, bằng cảm giác, hắn tin tưởng những lời mà Mục Thịnh đã nói cũng không phải giả. Với dị năng được ban tặng, cho dù không sử dụng năng lực thì cảm giác của Hách Thiên Thần vẫn nhạy bén hơn so với thường nhân.



“Đến tột cùng ngươi muốn nói cái gì?” Hỏi một cách ôn hòa thậm chí có một chút hữu lễ, Hách Thiên Thần bắt đầu chậm rãi thu hồi Giao Tàm ti.



Giao Tàm ti như một con độc xà bất cứ khi nào cũng có thể cắn người, xẹt qua cổ họng của Mục Thịnh, hắn không dám khinh thường câu hỏi có vẻ rất hữu lễ này. Bề ngoài của Hách Thiên Thần vừa ôn hòa vừa tao nhã khiêm tốn, nhưng lọt vào tay của Đàn Y công tử thì cũng không dễ dàng chiếm được tiện nghi.



Mà ngược lại là được chết nhanh hơn một chút.



Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu là huynh đệ, chỉ bằng điểm này thì Mục Thịnh rất khó tin tưởng Hách Thiên Thần là một người hoàn mỹ như lời của kẻ khác. Biết Hách Thiên Thần khó đối phó, nhưng so với Hách Cửu Tiêu vừa gặp mặt thì có thể giết hắn ngay lập tức, cho nên hắn cũng chỉ có thể đến nơi này để thử vận may.



“Ai ai, không cần nóng vội, ta tới đây đương nhiên để nói cho ngươi biết một chút sự tình.” Mục Thịnh xoay người lại, nhìn thấy Hách Thiên Thần cách hắn một khoảng, bất đắc dĩ bĩu môi, âm thầm tỏ vẽ bất mãn, trên người hắn đâu có thứ gì dơ bẩn. “Ta muốn ngươi chuyển lời với Hách Cửu Tiêu, bảo hắn không nên tiếp tục giải độc cho những người bị trúng độc, Hồng Nhan không phải dễ dàng giải quyết như vậy, sau này người trúng độc chỉ càng nhiều hơn.”



Vừa dứt lời thì hắn phi thân bỏ chạy, sợ Hách Thiên Thần truy vấn mà hắn không thể không đáp lại, cũng lo lắng Hách Thiên Thần vẫn nghi ngờ hắn như trước, không cho hắn rời đi, cho nên Mục Thịnh chỉ có thể nhảy nhanh như tia chớp, cơ hồ có cảm giác như đang chạy trối chết.



Hách Thiên Thần không đuổi theo, cũng không cho người chặn lại, trong lòng vẫn còn đang cân nhắc lời nói của Mục Thịnh. Sau này người trúng độc chỉ càng nhiều hơn….



Nếu thật sự là như thế thì người cần Hách Cửu Tiêu chữa bệnh đương nhiên cũng nhiều hơn, muốn Hách Cửu Tiêu nghe theo lời của Mục Thịnh không chữa bệnh? Chuyện này không có khả năng, Hách Cửu Tiêu là người không thích người khác nói cho hắn biết nên làm như thế nào, ở điểm này thì huynh đệ bọn họ phi thường giống nhau.




Cốc chủ không giống một người sống nhưng chỉ khi đứng trước mặt Đàn Y công tử thì mới khác biệt. Đối với sự thay đổi này thì Băng Ngự thật ra thập phần vui mừng. Băng Ngự đứng một bên miên man suy nghĩ, bóng dáng cách đó không xa vẫn lặng yên bất động như trước, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, ánh mắt nhìn chăm chú mảnh giấy, trên giấy chỉ có vài chữ ít ỏi nhưng Hách Cửu Tiêu đã nhìn rất lâu.



Người trong Thiên Cơ Các đương nhiên không biết ở Hách cốc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết có người nào đó đang nhớ nhung trong lòng, bởi vì Mục Thịnh đột nhiên đến đây nên ngày hôm ấy Hách Thiên Thần không đi gặp Tử Diễm, lúc này nàng lại tự mình tìm đến hắn.



Tòa lầu các đối diện với thư phòng của hắn chính là chỗ ở của Tử Diễm, ngày thường nàng xử lý sự vụ ở đó, Hách Thiên Thần hay ngồi ở đây nhìn sang tòa lầu các, chẳng qua ánh mắt và tâm tư của hắn khi nhìn sang đó lại không giống nhau, rất khó phân biệt, ngoại trừ Hách Cửu Tiêu thì quả thật không người nào biết rõ tâm tư của hắn.



“Thân mình có khỏe hơn chút nào không?” Câu hỏi ôn nhu vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đối mặt với Tử Diễm, hắn bắt đầu suy đoán ý đồ của nàng đến đây.



“Các chủ” Tử Diễm tiến lên hành lễ, động tác của nàng vẫn rất nhẹ nhàng nhưng không còn uyển chuyển như sương như khói.



“Ngồi đi.” Hách Thiên Thần nâng tay, đến gần trước người nàng, khi nàng có một chút chờ đợi, đôi tay kia cuối cùng chỉ đưa ra để ra hiệu cho nàng ngồi xuống.



Tử Diễm chậm rãi ngồi xuống, mất hết võ công, giờ khắc này tư thế của nàng thiếu oai hùng một chút nhưng lại nhu tình hơn xưa, cũng không nhìn Hách Thiên Thần, nàng cúi đầu rồi thở dài một tiếng, “Thiên Thần, trước kia ngươi có từng thích ta?”



Nàng không xưng hắn là Các chủ mà lại kêu đích danh tên hắn, Hách Thiên Thần ngẩn người, hắn không nghĩ rằng Tử Diễm sẽ hỏi như vậy, giống như nàng chỉ vì một câu này mà đến đây tìm hắn.