Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 262 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


“Tiêu Hương Khách Hoa Nam Ẩn, hắn và ta là chỗ quen biết.” Hách Thiên Thần giải thích như thế, lúc trước hắn nghĩ rằng người từ cửa sổ leo vào là Hoa Nam Ẩn, không ngờ lại là Hách Cửu Tiêu.



“Hắn thường xuyên đến đây?” Ánh mắt đóng băng của Hách Cửu Tiêu rơi xuống thềm cửa sổ, nhìn thấy chậu hoa Khiên Tâm Thảo, lại quay đầu nhìn Hách Thiên Thần.



Theo ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần cũng nhìn vào chậu hoa, “Tiểu Trúc chăm sóc rất tốt, hoa vẫn còn nở, chờ đến trước khi hoa tàn thì liền nghiền nó thành phấn.”



“Ta nghĩ rằng chỉ có mỗi ngày đặt nó vào trong Trì Diệp Trân Lung thì mới có thể giữ lâu như vậy.” Hách Cửu Tiêu dùng ánh mắt thăm dò nhìn Hách Thiên Thần, dưới đáy mắt như có ý cười. (Trì diệp trân lung = bảo ngọc dưỡng lá =)) ta giải thích chơi thôi, đọc cái này trẹo mồm)



Trì Diệp Trân Lung là một bảo vật, cho dù là hoa cỏ không có phân bón thì khi đặt vào trong đó sẽ được bảo quản khoảng một tháng mà không bị héo tàn, tươi tốt giống như vừa mới được hái xuống. Khiên Tâm Thảo nở hoa cũng đã khá lâu mà vẫn chưa tàn, nếu không có Trì Diệp Trân Lung thì vô luận chăm sóc như thế nào cũng không thể có được bộ dáng tươi tốt như bây giờ.



Hách Thiên Thần yên lặng, hắn xoay người rồi đi đến trước bàn, từ trong hộc tủ lấy ra một thứ, “Mọi chuyện đều quan sát tỉ mỉ như vậy, ta thật sự hoài nghi cái loại dị năng này không phải thuộc về ta mà là ở trên người của ngươi.”



Đó là một chiếc hộp gỗ không hề bắt mắt, khi mở ra thì bên trong lại cất giấu một món bảo vật. Không biết có cái gì sinh trưởng trong chiếc hộp, giống như kim mà không phải kim, giống như mộc lại không phải mộc, tựa hồ là sống nhưng lại bất động, nhưng nó làm cho người ta cảm thấy có sức sống trong đó, ngoại trừ như vậy thì ở giữa còn có một khe hở, xem ra là dùng để đặt thứ gì vào đó, đây chính là Trì Diệp Trân Lung.



Quả thật Hách Thiên Thần mỗi ngày đều gọi người đem Khiên Tâm Thảo đặt vào trong Trì Diệp Trân Lung, nếu không phải như thế thì Khiên Tâm Thảo đã sớm hèo tàn, một khi héo tàn thì phải nghiền nát rồi phơi nắng để làm phấn, nhưng như thế cũng vô dụng. Bây giờ có thể bảo quản được một thời gian, hắn không đề cập, nhưng chờ đến khi Hách Cửu Tiêu nói ra thì hắn cũng không che giấu mà chỉ đơn giản thừa nhận.


“Ta và nàng vốn không có gì.” Hách Thiên Thần không giải thích dài dòng, Hách Cửu Tiêu giữ chặt bàn tay của Hách Thiên Thần đang đặt trên mặt mình, không cho hắn buông xuống, lòng bàn tay phủ lấy mu bàn tay của Hách Thiên Thần, tay còn lại vờn quanh thắt lưng của hắn, bị giữ chặt như thế khiến hắn không thể tránh được, chỉ có thể cười khẽ, “Ngươi làm cái gì vậy?” (dê chứ làm gì)



“Ngươi nói nhớ ta, chỉ là như thế?” Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu mang theo một chút bất mãn, Hách Thiên Thần nói nhớ hắn, biểu lộ sự nhớ nhung đối với hắn, nhưng dù sao hắn vẫn cảm thấy chưa đủ. Người trước mặt tựa hồ rất dễ dàng tiếp cận, mang theo hơi thở ấm áp nhẹ nhàng, nhưng khi đến gần thì mới biết Hách Thiên Thần cảnh giác như thế nào, giữ khoảng cách ra sao đối với người khác.



“Cảm thấy chưa đủ?” Trong đôi mắt giống như cảnh sắc của một hồ sen đang dần dần lui ra vẻ lạnh nhạt, Hách Thiên Thần khẽ hỏi, sau đó kề sát một chút vào người Hách Cửu Tiêu, hơi thở nóng ấm lướt qua, “Như vậy, có đủ hay chưa?”



Hai người gần trong gang tấc, vừa mới dứt lời, hắn chợt hôn xuống, bàn tay của Hách Cửu Tiêu ôm ngay thắt lưng hắn cũng đột nhiên siết chặt, Hách Thiên Thần thả lỏng tâm tư đề phòng một chút, khí phách được che giấu dưới sự ôn hòa lạnh nhạt dần dần hiển lộ. Nụ hôn này là do hắn chủ động, tất cả sự chiếm đoạt bá đạo là do hắn học được từ Hách Cửu Tiêu.



Hắn quả thật nhớ Hách Cửu Tiêu, vì vậy cũng không ngại thể hiện sự nóng bỏng thiết tha để đáp lại, bờ môi chạm vào nhau sau đó dần dần buông ra rồi lại đột nhiên dán chặt, hắn chạm vào môi trên của Hách Cửu Tiêu, nhẹ nhàng cắn xuống, đầu lưỡi của hai người giao triền với nhau, mỗi lần đụng chạm lại vang lên tiếng nước trong miệng của cả hai, phi thường động lòng người. Hắn học rất nhanh những gì mà Hách Cửu Tiêu đã từng làm với hắn, giờ khắc này toàn bộ hồi báo. Có lẽ người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc, những lời của Tử Diễm mấy ngày trước làm cho hắn bỗng nhiên rất muốn đối xử tốt với vị ca ca này của hắn.



Cho tới nay, sự lạnh lùng trên người của Hách Cửu Tiêu luôn làm cho hắn cảm thấy thương xót.



Không hiểu vì sao người nam nhân chỉ biết chiếm đoạt cho bằng được thứ mà mình mong muốn, có khi bá đạo làm cho hắn tức giận, nhưng đôi khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy băng lãnh và vô tình này thì hắn lại cảm thấy rất đau lòng. Thấy người khác vừa kính vừa sợ Hách Cửu Tiêu khiến tâm tình của hắn vô cùng phức tạp. Nhìn Thấy Hách Cửu Tiêu đến tận đây thăm hắn, quả thật hắn rất vui mừng.



Tâm tư của hắn thật sự đang bị Hách Cửu Tiêu tác động.