Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 269 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


ất cả mọi người đều lắp bắp kinh ngạc.



Đó là một kiếm khách sử dụng bội kiếm, liếc mắt nhìn một cái, bất luận kẻ nào trước tiên nhìn đến cũng không phải là khuôn mặt anh tuấn tuổi trẻ của hắn, không phải dáng người mạnh mẽ, không phải thần sắc kích động thống khổ, mà là thanh kiếm trên lưng của hắn. Người sử dụng kiếm trong chốn giang hồ đếm không hết, nhưng không có người nào giống như hắn, làm cho người ta đầu tiên chỉ nhìn thấy kiếm của hắn, giống như hắn là kiếm, kiếm là hắn, khi nhìn đến thanh kiếm này đồng thời cũng tương đương nhìn đến hắn.



Chưa ai từng gặp mặt hắn, cũng không ai biết hắn là người nào, đột nhiên xuất hiện ở hỷ yến rồi kêu lên một tiếng khoan đã, là muốn làm cái gì?



Hắn phi thân lên, động tác tuyệt đối không có một chút tao nhã mà chỉ có nhanh như tia chớp, trong khoảnh khắc đã dừng ở trước hương án, “Ngươi – ngươi thật sự muốn gả cho hắn?!”



Những lời này đúng là đối với tân nương tử Tần Kha Vũ, một tay của hắn đang chỉ vào Hách Thiên Thần.



Chưa từng có ai dám lấy tay chỉ vào Thiên Cơ Các Đàn Y công tử, trong miệng không hề xưng danh mà chỉ có một chữ ‘hắn’. Bị chỉ vào người như vậy nhưng Hách Thiên Thần không có nửa điểm tức giận mà chỉ có vài phần ý cười thản nhiên, “Không sai, nàng muốn gả cho ta, từ nay về sau nàng là thê tử của ta, nàng sẽ trở thành phu nhân của Thiên Cơ Các.”



Người nọ nghe như vậy liền nắm chặt quyền, nhìn vào Tần Kha Vũ dưới lớp hỷ khăn che đầu, lại cắn răng nhìn thẳng vào Hách Thiên Thần, “Ta không cho phép!”



Một câu đầy khí phách, pháo kèn bên ngoài đều ngừng lại, chỉ có lời này không ngừng vang vọng trong nội đường, những người ngồi ở đây đều bị chấn động!



Nhìn khắp giang hồ, không có ai dám nói ra những lời này đối với Các chủ Thiên Cơ Các, mọi người nghe xong đều hít sâu một hơi, người thanh niên này quả thật rất to gan!




Tần Kha Vũ muốn thoát khỏi Nam Cung Lệ nhưng hắn lại giữ chặt không buông, Hách Thiên Thần cũng trở thành quần chúng giống như những người khác, bỗng nhiên mở miệng nói với Nam Cung Lệ, “Chỉ cần ngươi đánh bại ta thì ta lập tức để ngươi dẫn nàng đi, như thế nào?”



Chuyện này và ước định ban đầu không giống nhau! Tần Kha Vũ khẩn trương quay đầu lại, thanh y nam nhân thản nhiên đứng uống rượu, ánh mắt truyền đến, trong thản nhiên mang theo ý cười, nàng bỗng nhiên hoài nghi kế hoạch ban đầu có phải đã bị xáo trộn hay không, tình huống lúc này ngay cả chính nàng cũng không thể tự mình điều khiển, muốn tiếp tục diễn màn kịch này cho xong, nhưng bây giờ chỉ có thể để mặc cho vị Đàn Y công tử này an bài.



Hắn có thể giết chết Nam Cung Lệ, mượn cớ phá hủy hôn ước, cũng có thể sẽ thật sự thú nàng. Vô luận như thế nào thì đối với hắn đều không có tổn thất, ngày đó hắn vẫn là bộ dáng thản nhiên lạnh nhạt, nàng cầu hắn trợ giúp, hắn lại đáp ứng rất dễ dàng, đến bây giờ không biết vì sao nàng lại cảm thấy bất an, không dám xác định hắn có thật sự đang giúp nàng hay không.



Hay là…..hắn vốn là vì Thập Toàn Trang mà đến?!



“Hảo!” Nam Cung Lệ nhìn thanh kiếm trên tường, tự tay rút ra, kiếm quang hiện lên, đồng thời mọi người cảm thấy một trận hàn ý không thể dùng ngôn ngữ để hình dung bỗng nhiên vọt đến.



Hàn ý không phải đến từ thanh kiếm mà là đến từ một người, cũng không phải Nam Cung Lệ, bỗng nhiên có người kêu lên một tiếng sợ hãi, “Huyết Ma Y!”



So với mũi kiếm sắc bén còn lợi hại hơn, so với gió đông giá rét còn lạnh lẽo hơn, bên trong cỗ kiệu đỏ tươi như máu, có một người chậm rãi bước xuống, cũng giống như ngày đó khi đi vào Thập Toàn Trang, mỗi bước chân của hắn tựa như đem toàn bộ không khí vui mừng của sảnh đường hóa thành điềm xấu đẫm máu.



“Muốn ta đồng ý ngươi thú nàng, trừ phi nàng chết.”