Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 275 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Như thế xem ra không cần lo lắng bị chết ngạt. Hách Thiên Thần ngồi trên ghế, thiếu nữ nhìn hắn phủi đi một chút bụi bậm trên y mệ, vốn là muốn mở miệng nhưng bỗng nhiên nói không nên lời, cũng giống như Tiểu Trúc thỉnh thoảng sẽ ngẩn người nhìn Hách Thiên Thần, nàng cũng si ngốc nhìn như thế, chỉ cảm thấy y mệ màu thanh lam phủi đi bụi bậm lại tràn đầy mỹ cảm.



“Ta nghĩ rằng ngươi là khách nhân mà thiếu gia đã mời đến.” Chờ hắn buông tay, thiếu nữ đứng ở vách tường, vẫn không ngừng quan sát trên người hắn.



Lại là thiếu gia, Hách Thiên Thần khẽ cười, “Thiếu gia của ngươi thỉnh mấy vị khách nhân?”



“Chỉ một mình ngươi.” Thiếu nữ nghiêng đầu, kinh ngạc nói ra cảm giác của chính mình, “Ta vừa tiến vào nhìn thấy ngươi thì bỗng nhiên cảm giác ngươi mới giống chủ nhân ở nơi này, hết thảy mọi người ở đây ắt hẳn phải nghe lời phân phó của ngươi. Ngươi nói xem, có kỳ quái hay không?”



Người ngồi trên ghế vẫn giữ nguyên biểu tình bình thản, tựa hồ thừa nhận một cách thờ ơ đối với điểm này, hoặc cũng có thể là vui vẻ đồng ý, “Vì sao không nói ngươi tên là gì?”



“Ta tên là Hợp Hoan.” Thiếu nữ không hề ngượng ngùng khi nói ra cái tên thập phần quyến rũ này, đôi mắt đen láy nhìn khắp lượt từ trên mặt xuống người của Hách Thiên Thần, “Ngươi không hề cảm thấy hiếu kỳ thiếu gia của ta là ai hay sao?”



“Nếu ta hỏi thì ngươi có nói hay không?” Hách Thiên Thần thản nhiên đứng lên. Thiếu nữ trước mắt xem ra rất khả ái, nhưng khi hắn phát hiện chính mình hoàn toàn không thể vận công, bất luận Hợp Hoan trước mắt khả ái như thế nào thì hắn cũng không xem nàng là một thiếu nữ tầm thường.



“Ngươi không hỏi thì làm sao biết ta sẽ không nói?” Hợp Hoan mỉm cười, trên khuôn mặt lộ ra một chiếc lúm đồng tiền, hai bờ má ửng đỏ xem ra giống như một quả táo, thập phần mê người, nhìn thấy hắn đứng lên, nàng cũng đi đến vài bước.



“Thiếu gia của ta họ Lý.” Không đợi hắn hỏi, nàng liền nói trước, đưa tay vuốt nhẹ lên bím tóc trước ngực, bỗng nhiên cúi đầu, “Thiếu gia nói….”



“Thiếu gia của ngươi nói gì?” Ánh mắt của Hách Thiên Thần lướt qua vách tường đã được khép kín.


“Lần đầu tiên đến đây làm khách, không thể nói là rất quen thuộc.” Hách Thiên Thần để cho nàng đi trước, hắn bước theo sau, ra khỏi cánh cửa, bên ngoài được giăng đầy hoa đăng, bên trong hành lang rất tối khiến những ngọn hoa đăng chiếu xuống thành một màu đỏ mông lung.



“Nhưng làm sao công tử lại biết cách đi ra khỏi cửa?”Hợp Hoan đi trước, tiếng bước chân của nàng nhẹ như những cánh hoa rơi trên mặt đất, nhưng làm nàng kinh hãi là nàng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.



Cước bộ của Hách Thiên Thần tựa hồ không cần dùng nội lực, giống như đang đi trên không trung, hắn bước đi tiêu sái, mỗi một bước đều là thản nhiên, dưới chân yên lặng không một tiếng động, “Nhìn thấy cô nương mở cửa thì tự nhiên sẽ biết.”



Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, Hợp Hoan cũng không thể không kinh hãi, cơ quan trên cánh cửa ngầm được thiết kế ở bên trong vách tường, nếu muốn mở ra thì phải dựa vào đúng vị trí và cùng với góc độ và lực đạo phù hợp khi nhấn xuống, sai sót dù chỉ nửa điểm cũng không thể mở ra, hắn chỉ nhìn một lần nhưng lại có thể điềm nhiên thực hiện động tác chính xác như vậy, kỳ thực là hắn mỗi thời mỗi khắc đều đang nhắc nhở nàng, không cần làm ra việc ngốc nghếch. Kinh hãi phát hiện điểm này, Hợp Hoan ngậm miệng không hề lên tiếng.



Trong chặng đường yên lặng đến mức đáng sợ, hai người tiếp tục bước đi, dần dần có thể nghe thấy tiếng người truyền đến, ở cách đó không xa là một cánh cửa, Hợp Hoan đi đến trước cánh cửa, “Đến nơi này thì ta không thể tiếp tục đi vào.”



Lời nói của nàng dường như có một chút tiếc nuối, Hách Thiên Thần chỉ vào cánh cửa rồi nói, “Thiếu gia của ngươi đã từng nói, ta muốn cái gì thì ngươi đều phải nghe theo, nếu ta mời ngươi đi vào, ngươi có đi hay không?”, “Nếu công tử muốn ta đi vào thì ta đương nhiên có thể.” Hợp Hoan mỉm cười không hề miễn cưỡng, vui mừng hớn hở mở cửa ra.



Cửa vừa mở thì bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng và âm thanh làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, Hách Thiên Thần đứng trước cửa tựa hồ cũng ngây ngẩn cả người.



Trong gian phòng rộng lớn chỉ kê một chiếc giường, có thể nằm hơn mười người mà vẫn rộng rãi, giờ khắc này ở trên giường có hai người đang gắt gao quấn lấy nhau, như hai con dã thú cắn xé đang ái ân kịch liệt, mồ hôi như mưa tuôn ra trên thân thể xích lõa, tiếng da thịch mạnh mẽ chạm vào nhau cùng tiếng thở dốc nặng nề khàn đặc không ngừng vang lên, hơi thở tình dục thối nát phiêu tán trong không khí.



“A, a – hảo, Cửu Tiêu, nữa đi!” người bị đặt ở dưới thân là một nam nhân, hắn không ngừng kêu to, cái tên trong miệng của hắn làm cho Hách Thiên Thần đột nhiên bị chấn động, trong tai chỉ có hai chữ kia không ngừng vọng lại.



Cửu Tiêu?