Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 282 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Miên Ca? Tại sao lại là Miên Ca? Xá Kỷ và Vong Sinh không ngừng kinh ngạc, bọn họ đều nhìn ra Miên Ca có vài phần tâm tư đối với Các chủ, đến bây giờ tuy chưa có người nói thẳng, nhưng ai cũng có cảm giác này, Miên Ca làm sao lại gây ra chuyện như vậy?!



“Công tử vô sự trở về, thật tốt quá.” Miên Ca được dẫn đến, hắn đứng trước án thư, cõi lòng đầy ưu tư nhưng vẻ mặt có vài phần thả lỏng, tựa hồ cuối cùng đã có thể yên tâm.



Lúc này trong không khí không còn hương thơm của Khiên Tâm Thảo, Miên Ca có thói quen nhìn ra cửa sổ, nhưng bên thềm cửa sổ chỉ trống không một mảnh. Khi quay đầu lại, ánh nắng bên ngoài dừng trên khuôn mặt tuấn tú, hơi thoáng hiện lên vài phần mông lung, “Có lẽ lại là ta gây phiền hà cho công tử….May mắn, ngươi không có việc gì, nếu không ta….” Hắn nhìn Hách Thiên Thần, sau đó hạ xuống tầm mắt.



Nam nhân ngồi sau án thư vẫn giữ vẻ mặt như trước, không hề tỏ ra bất luận thái độ gì đối với lời nói đầy ám muội của Miên Ca. Xá Kỷ và Vong Sinh còn đang suy đoán có phải bọn họ đã hiểu sai ý hay không, Các chủ muốn tìm Miên Ca không phải là vì lý do mà bọn họ đã lầm tưởng?



“Lúc ấy ngươi muốn rời đi rồi lại đổi ý, có phải bởi vì ngươi đã nhìn thấy thứ này hay không?” Hách Thiên Thần mở rộng cổ áo, vạt y bào được nới lỏng, lộ ra dấu vết bên cổ và sau tai, đó là những vết màu đỏ, ở ngay nơi đó thì hiển nhiên chỉ có thể là hôn ấn. (NXB lậu = vô sỉ đê tiện)



Đột ngột nói ra một câu khiến Miên Ca ngây ngẩn cả người, thần sắc phức tạp nhìn những vết tích màu đỏ, hắn không nói gì, Xá Kỷ và Vong Sinh lại lập tức chuyển mắt sang chỗ khác, bọn họ mơ hồ đã đoán được là người nào gây nên, mặc dù đáp án kia không phải người bình thường có thể chấp nhận.



Thấy Miên Ca không có phản ứng, Hách Thiên Thần lấy vài tờ giấy từ bên cạnh, phía trên là manh mối mà hắn đã phái người điều tra, “Đương nhiên ngươi biết ta sẽ không lưu lại một người lai lịch không rõ, những gì ngươi làm quả thật cũng không sai, cho đến lúc này chỉ tra được ngươi là thiếu gia con nhà gia thế ở thành Hàm Dương, cùng với vài lời bịa đặt càng khiến người ta thêm tin tưởng, ta quả thật nghĩ rằng ngươi là thiếu gia của một gia đình danh giá.”



Âm thanh của những trang giấy vang lên vào lúc này càng khiến không khí có vẻ kỳ dị, biểu tình của Hách Thiên Thần có vài phần khen ngợi, thiếu chút nữa hắn đã bị Miên Ca lừa gạt, “Ngươi được sinh ra bằng phương thức vô cùng đặc biệt, không ai lại hoài nghi đối với một người đã chết. Điều mà ta không biết chính là kẻ thù của ngươi vì sao lại là ta?”




Những vết thương từ trước ngực tiếp tục đi xuống, tựa hồ còn kéo dài đến tận hạ thân, còn có một vật óng ánh lấp lánh trước ngực được xỏ qua nhũ hoa của hắn.



Ánh sáng lấp lánh khiến cho màu đỏ ở trước ngực óng ánh rực rỡ đầy dâm mỹ, Miên Ca đứng ở nơi đó giống như đang khóc, nhưng tựa hồ là đang cười, hắn chằm chằm nhìn Hách Thiên Thần rồi hung hăng nói tiếp, “Những thứ này nhìn có đẹp hay không? Công tử có lẽ không thích, nhưng ta đã từng nếm qua. Những người đó hỏi ta có thích hay không? Cả đám bọn chúng nhào vào, dùng bất cứ thứ gì có thể nghĩ đến để tạo ra dấu vết trên người của ta, bởi vì bọn chúng thích ta khóc, thích nghe ta kêu gào, bọn chúng nói rằng giọng nói của ta rất dễ nghe, nơi đó kẹp càng chặt thì bọn chúng càng sảng khoái, bởi vì ta trời sinh đã là dâm tiện, trời sinh đã là dụng cụ để người khác phát tiết!”



Giọng nói vang vọng trong phòng, Xá Kỷ và Vong Sinh đều cảm thấy ngây người, Miên Ca vẫn chưa nói xong, tiếp tục cười điên cuồng, “Công lực của ta khi đó không còn thừa lại bao nhiêu, là Vệ Vô Ưu trong lúc vô tình đã cứu ta, sau khi ta thoát thân thì chuyện đầu tiên ta làm chính là báo thù bọn chúng! Ta làm cho bọn chúng phải thừa nhận gấm trăm lần nổi khổ mà ta đã gánh chịu, sau đó lột da sống bọn chúng, ngươi có biết hay không, khi đó tiếng kêu của bọn chúng êm tai biết bao nhiêu? Ta nghe thấy mà vô cùng sảng khoái? Ha ha ha ha ha–”



Tiếng cười này làm cho Xá Kỷ và Vong Sinh không rét mà run, bọn họ không thể tưởng tượng Miên Ca đã bị tra tấn như thế nào mà đến mức trở thành như vậy, nhưng bọn họ tình nguyện không biết.



Miên Ca cười xong, bắt đầu chậm rãi sửa lại y phục, “Sau đó ta biết Vệ Vô Ưu coi trọng Hách Cửu Tiêu nhưng bị Hách Cửu Tiêu cự tuyệt nên ghi hận trong lòng, ta liền cùng với hắn theo dõi ngươi. Ngươi có biết để tiếp cận ngươi thì ta đã làm điều gì hay không?” Hắn bỗng nhiên quỷ bí nhếch lên khóe miệng, “Ta tìm mấy người nam nhân cùng nhau thượng ta, sau đó ta chỉ cần giết bọn họ là được, dù sao ta cũng đã quen, ngươi nói xem, có phải ta rất thông minh hay không? Muốn lừa gạt Đàn Y công tử thật sự không hề dễ dàng.”



Hắn đang cười nhưng trong mắt đã có lệ, cũng không còn che giấu tất cả những thù hận trước đây, khuôn mặt tuấn tú giờ khắc này chỉ có thể xưng là nham hiểm, ánh mắt giống như độc xà gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân phía sau án thư.



“Hách Thiên Thần! Tất cả những thứ này là do ngươi ban tặng!”