Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 288 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Hách Cửu Tiêu nhìn Hách Thiên Thần, ánh mắt tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói, trong yên lặng, Hách Thiên Thần khép mắt lại.



Đại phu được người dẫn đến, sau khi kiểm tra cho Vân Khanh thì bắt đầu thoa dược. Tiệc rượu bị gián đoạn, những người khác bỗng nhiên nơm nớp lo sợ, tuy rằng ở đây đều là những người có uy tính danh dự trên giang hồ nhưng luận về thân phận và thực lực thì không ai có thể sánh với Đàn Y công tử, đương nhiên cũng không thể ngang hàng với Huyết Ma Y.



Lúc này hai người bọn họ đều ở đây, rõ ràng là huynh đệ nhưng xem ra cũng không quá hòa thuận, bầu không khí giống như đang bị châm ngòi, chẳng lẽ huynh đệ tranh chấp, đều coi trọng Vân Khanh?



Hách Cửu Tiêu đứng lên, mọi người chỉ thấy hắn đi vài bước, rồi sau đó hắn nhìn thoáng qua Vân Khanh. Thấy tình cảnh như thế, bọn họ càng cảm giác suy nghĩ của mình không sai.



Người bên ngoài không biết nhưng Vân Khanh lại bị một cái liếc mắt hãi hùng như vậy khiến tay chân lạnh như băng, đôi mắt u ám có thể đẩy người ta xuống địa ngục, đến tột cùng là người nam nhân như thế nào mới có được một ánh mắt như vậy? Nàng vừa kinh vừa sợ, nhưng nhịn không được mà tinh tế quan sát Hách Cửu Tiêu.



Huynh trưởng của hắn làm cho người ta e ngại và sợ hãi, nhưng đồng thời lại làm cho kẻ khác không thể không bị hấp dẫn. Chứng kiến hết thảy những điều này, Hách Thiên Thần dường như không hề cảm giác ánh mắt lãnh liệt và nóng rực của Hách Cửu Tiêu dành cho hắn, cúi đầu nhìn xuống ly rượu trong tay, không biết mới vừa rồi uống rượu có tư vị như thế nào.



Hách Thiên Thần không muốn nhìn hắn nhưng cư nhiên lại mỉm cười đối với nàng. Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu càng lúc càng sắc lạnh, ngay cả không khí cũng giống như đang bị hàn ý đóng băng, mọi người bất giác run lên, Huyết Ma Y tính tình quái gỡ lãnh khốc lại vô tình, chẳng lẽ muốn ở đây làm chuyện gì?



“Ngươi muốn tỉ thí lôi đài?” Hách Cửu Tiêu rốt cục mở miệng, những lời này là đối với Hách Thiên Thần, hắn cũng nghe thấy câu nói kia của Vân Khanh.



“Nghe người ta nói chuyện riêng đã là không nên, ngươi còn ở ngay đây hỏi như vậy, ngươi đặt Vân Khanh cô nương ở chỗ nào?” Hách Thiên Thần không trả lời, buông xuống ly rượu rồi xoay người đi đến hướng của Vạn Minh Khê, “Xem ra phải cần vài ngày mới có thể tiến hành việc này, đến lúc đó Đàn Y sẽ đến, bây giờ xin cáo từ.” (vợ của bác Chín dữ quá o_o)



“Chờ một chút! Công tử dừng chân ở nơi nào, ta phải đến đâu để thỉnh?” Vạn Minh Khê hỏi với theo sau lưng hắn.


Tôn nghiêm của một người nam nhân cùng với việc phẫn nộ vì bị lừa gạt, hai thứ đan xen với nhau hóa thành một cái kết không thể giải được, cũng vô pháp trấn tĩnh. Sau khi vùng vẫy, thoát được cánh tay của Hách Cửu Tiêu, hắn xoay người lại, “Ta vẫn chưa đến mức đi hận ngươi, dù sao ngươi cũng là huynh trưởng của ta, nhưng nếu ngươi toan tính làm theo ý mình thì ta cũng không e ngại đối địch với ngươi. Chuyện lần này ta sẽ không để cho ngươi phá hỏng.”



“Nói không hận ta thì đó là yêu ta. Thiên Thần, đến tột cùng là ngươi đang giận ta vì đã đối với ngươi như vậy, hay là hận ta giấu diếm ngươi?” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu giống như đang xé mở thân thể của hắn ra. Hách Cửu Tiêu có thể thấy rõ tâm ý của hắn như vậy, hắn hận không có được năng lực giống như thế, có thể thấy rõ tâm ý của Hách Cửu Tiêu.



Đến tột cùng là như thế nào? Hách Thiên Thần lắc đầu, khép mắt lại rồi nắm chặt quyền, làm cho chính mình lướt qua hết thảy tình cảm, chỉ dùng lý trí để suy nghĩ. Hách Cửu Tiêu đúng là có quá phận một chút, nhưng hắn cũng tự biết, lúc ấy muốn trừ đi dược tính thì chỉ có thể làm như vậy.



Hắn và Hách Cửu Tiêu không phải lần đầu tiên, hắn không thể xem bản thân mình là kẻ bị hại, cũng không cho phép chính mình nghĩ như vậy. Cố gắng tĩnh tâm, hắn thở dài một tiếng rồi phất y mệ xoay người, thanh y bám theo một hơi thở ấm áp, Hách Thiên Thần lắc đầu, “Ta không trách ngươi, cũng không hận ngươi, sau này chúng ta không còn nợ nần gì nhau. Ngươi muốn biết ta hỏi Vân Khanh chuyện gì thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”



“Ta hỏi nàng, lần này xuất hiện có phải đã được người khác bày mưu đặt kế hay không. Cửu Tiêu, lúc này trên giang hồ phát sinh nhiều chuyện, kỳ thực đều có liên quan đến chúng ta, so với việc ngươi một lòng bận tâm đến ta thì không bằng lưu ý đến chuyện trước mắt. Ta biết ngươi đang âm thầm điều tra, một khi đã như vậy thì không bằng buông tha hết thảy những gì giữa chúng ta, chuyên tâm giải quyết việc này.”



Dứt lời, hắn xoay người rời đi, không nhìn vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu ở phía sau. Hắn rời đi một cách quyết đoán, không hề quay đầu lại.



Nhưng có ai biết rằng hắn không muốn quay đầu lại, hay là không dám? Hắn và Hách Cửu Tiêu là huynh đệ, biết rõ đó là cấm kỵ, cũng đã phạm vào điều cấm, tình cảm đã như thế thì làm sao có thể dễ dàng đoạn tuyệt?



Sau khi động tâm động tình, những việc nên và không nên đã sớm liên lụy, không thể vứt bỏ dễ dàng.



Hách Cửu Tiêu nhìn bóng dáng của hắn, khuôn mặt không hiển lộ vẻ giận dữ, cư nhiên lại còn mỉm cười, nhưng nụ cười kia có một chút khác thường, mơ hồ xuất hiện băng và hỏa cùng giao hòa.



Thiên Thần, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể cho ngươi cơ hội rời xa?