Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 290 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Gậy vàng như hư ảnh tiến đến thắt lưng của Hách Thiên Thần, người dưới lôi đài kêu lên sợ hãi, Hách Thiên Thần lại dường như hoàn toàn không biết, hắn không tránh cũng không né, Giao Tàm ti trong tay giống như linh xà, quấn thành từng vòng, bắn thẳng vào yếu điểm trước ngực của Kim Ma Thần!



Chiêu này rất nhanh, lấy công làm thủ, Kim Ma Thần muốn tự cứu thì tất nhiên phải thu chiêu. Mà nếu Kim Ma Thần nhanh hơn so với hắn, khi Giao Tàm Ti chưa kịp dính đến ngoại bào thì gậy vàng đã đập nát gân cốt của hắn. Hai đạo kim quang đồng thời lấp lánh, một bên mãnh liệt một bên nhẹ nhàng. Hách Thiên Thần xuất chiêu sau, mà lại đến trước, một đạo kim quang bay thẳng tắp hướng Kim Ma Thần, như lưỡi đao ngang tàng đâm tới.



“Hảo!” Những người đứng dưới lôi đài đã thấy Kim Ma Thần chật vật, mặc dù chiêu thức trong tay không ngừng tung ra nhưng đầu vai và phần bụng cũng đã rướm máu, những âm thanh trầm trồ không ngừng vang lên, ngay cả nữ tử đều vứt bỏ sự rụt rè, khống chế không được mà cũng bắt đầu hô to.



Chưa từng nghĩ rằng Kim Ma Thần gắng gượng trúng một chiêu của Hách Thiên Thần, nhưng chiêu Kim Bằng Quán Thiên vẫn không hề thay đổi, giờ khắc này hắn đã biết Hách Thiên Thần lợi hại, ngực và bụng đã bị thương nhưng vẫn muốn đánh bại nam nhân trẻ tuổi dưới cây gậy vàng của mình.



Tái xuất giang hồ, xuất sư bất lợi. Hắn há có thể cam tâm!



Gậy vàng đã nện vào thắt lưng của Hách Thiên Thần, Kim Ma Thần thỏa mãn, chợt thấy không đúng, đó chẳng qua chỉ là hư ảnh, hắn chỉ đánh trúng hư ảnh? Thanh y như gió lướt qua, dưới chân của Hách Thiên Thần sải ra vài bước, không biết vì sao nhưng lại đoán chắc một chiêu của Kim Ma Thần sẽ bị lạc thế, vừa lúc thoát được trong đường tơ kẽ tóc.



Một bước tiến thối, tuyệt đối không nhiều hơn một phần cũng không thiếu một phần, không hề lộ ra thịnh nộ, thái độ thản nhiên hoàn toàn tương phản với Kim Ma Thần đang điên cuồng hét lớn.



“Đàn Y công tử–” Vân Khanh ở dưới đài cách đó không xa khẽ kêu, tựa hồ cũng bị phong thái như thế của Hách Thiên Thần hấp dẫn, ngữ thanh lo lắng cùng với tiếng la hét của vài thiếu nữ cùng nhau truyền lên trên, vẻ mặt hết lòng sùng bái, khó nói nên lời.



Giọng nói của mấy người cùng nhau vang lên, Băng Ngự nhất thời tái mặt, Hách Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, một trận hàn khí làm cho người ta sợ hãi ùn ùn kéo đến bên tai, chỉ trong nháy mắt Hách Cửu Tiêu đã đứng lên, nâng chưởng đánh thẳng lên lôi đài.



Ầm ầm, tiếng nổ vang dội, bụi mù bao phủ! Những tiếng thét chói tai nổi lên tứ phía.



Các thân cây ở xa xa đều nổ tung, cành lá vụn gỗ phân tán khắp tứ phía, rơi đến tận trên lôi đài. Kim Ma Thần nổi giận gầm lên một tiếng, hắn muốn ngăn cản, nhưng Giao Tàm ti trong tay của Hách Thiên Thần lại lợi dụng cơ hội này mà quấn quanh cổ của hắn, “Khi đối chiến há có thể phân tâm?”



Hách Thiên Thần mỉm cười, nhưng Giao Tàm ti trong tay lại đột nhiên siết chặt, Kim Ma Thần không giãy dụa, cầm gậy vàng đánh đến Hách Thiên Thần. Phốc, không đợi gậy vàng của hắn chạm vào thanh y, cổ họng đã bị Giao Tàm ti cắt thàng một lỗ máu, kim tuyến xuyên qua huyết nhục nhiễm thành một màu đỏ sẫm, cho đến khi máu tươi mãnh liệt phun ra như mưa thì Hách Thiên Thần mới chậm rãi thu tay lại.


Đây là Đàn Y công tử hay sao?



Thấy không có ai cử động, Hách Thiên Thần phẫn nộ, những người này đến tột cùng đang ngốc lăng vì cái gì? Bỗng nhiên một bàn tay trầm lặng nâng lên sau lưng hắn, không nặng không nhẹ dừng ngay bên gáy, không kịp phòng bị, hắn chỉ cảm thấy cần cổ đau đớn rồi bất tỉnh.



“Ta thắng.” Hách Cửu Tiêu nhẹ nhàng đỡ được thân mình ngã xuống của Hách Thiên Thần, khẽ vuốt lên cổ rồi lau đi vết máu bên môi của hắn, thì thầm nói nhỏ, “Ngươi đã từng nói lúc đối chiến không thể phân tâm, vì sao chính mình lại làm không được?” Vừa dứt lời thì Hách Cửu Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn xuống đám người vẫn còn mê mang dưới lôi đài, lạnh lùng bước xuống, ôm Hách Thiên Thần đi xuyên qua đám người.



Việc này….đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Mọi người nhìn nhau, Đàn Y công tử vì sao lại giận dữ như thế, Huyết Ma Y vì sao lại nhân cơ hội xuống tay? Huynh đệ bọn họ đến tột cùng vì sao lại tranh chấp?”



Hách Cửu Tiêu từ nơi luận võ đi ra, Xá Kỷ và Vong Sinh lập tức đuổi theo, “Các chủ của chúng ta…..”



“Hắn không sao.” Một ngụm máu ói ra, đối với nội thương mới có lợi, chỉ cần uống thuốc của hắn thì sẽ ổn thỏa. Ôm chặt người vào trong lòng, Hách Cửu Tiêu không cho bất luận kẻ nào đến gần, Băng Ngự ở cạnh bên âm thầm dùng tay ra hiệu cho Xá Kỷ và Vong Sinh, muốn bọn họ phải cẩn thận một chút, trăm ngàn lần không được trêu chọc vị chủ tử này của hắn.



Cốc chủ thật sự rất bất thường, hắn tùy thị bên cạnh cũng không biết Cốc chủ bị trọng thương như vậy, cũng không biết vết thương này là từ đâu mà có, chiếu theo tình thế hiện tại thì lúc này không ai có thể tiếp cận, duy nhất chỉ có thể để vấn đề này cho người đang được Cốc chủ ôm vào lòng giải quyết, vì vậy bọn họ tốt nhất vẫn nên bảo trì khoảng cách một chút.



Hách Cửu Tiêu không quay về chỗ ở của mình mà lại đi đến phân đà của Thiên Cơ Các, nhìn thấy Các chủ được người ta ôm trở về, đà chủ của phân đà kinh hãi, “Các chủ bị gì vậy? Người nào dám lớn mật như thế, dám chạm vào Các chủ?”



Xá Kỷ vội vàng ra hiệu cho tên đà chủ chớ có lên tiếng, đám người trơ mắt nhìn Hách Cửu Tiêu đi qua, không biết hắn làm sao có thể biết rõ mà lại trực tiếp đi vào phòng của Các chủ.



“Đó là Huyết Ma Y?” Đà chủ của phân đà định thần, sau đó thật cẩn thận hỏi một câu.



Đám người của Xá Kỷ gật đầu, “Các chủ bị thương, Huyết Ma Y nôn nóng.” Đệ đệ bị thương, là ca ca thì dù sao cũng phải lo lắng, như thế cũng là chuyện bình thường. Lời nói một nửa là thật một nửa là giả, đám người của Xá Kỷ cũng không dám nói tiếp.



Trong phòng ngủ, Hách Thiên Thần dần dần tỉnh lại từ cơn mê, vây quanh hắn là một thân thể cực nóng, độ nóng kéo đến từng đợt, tiếng thở dốc bên tai cùng với cảm giác khác thường không ngừng trỗi dậy, làm cho hắn thoáng chốc hiểu được tình cảnh lúc này.