Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 294 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Lúc này hai thi thể trên lôi đài đang bị hỏa thiêu, toàn bộ lôi đài đều rực lửa, như vậy tiếng cười truyền ra từ trong lửa là của ai? Chẳng lẽ có vật gì phát ra?



Chẳng lẽ thật sự có quỷ?



Mọi người đều chăm chú nhìn vào đống lửa, ngay cả mắt cũng không chớp, ban ngày ban mặt mà gặp quỷ, chưa người nào từng nhìn thấy.



Tiếng cười truyền ra từ đống lửa càng ngày càng rõ ràng, có một bóng người chuyển động giữa ánh lửa đang cháy bừng bừng, dưới đài có người ném lên một đao, “Là ai giả thần giả quỷ? Lão tử lớn gan, cứ ra đây để lão tử xem cho rõ ràng! Đừng tự nhận mình là thứ không phải người!”



Thiết Phi ném đi Lưu Tinh chùy của hắn, đám đệ tử của Thiết Thuyền Bang cũng bắt đầu hô to quát lớn, có người hiểu chuyện liền hưởng ứng, đều nhao nhao ném ra ám khí côn bổng, tất cả đều đánh về phía bóng dáng trên lôi đài, nếu đó là người thì lúc này đã sớm đổ máu mà ngã xuống đất, nhưng bóng dáng của người kia vẫn sừng sững bất động, tiếng cười khặc khặc quái dị, một quả cầu lửa bỗng nhiên bay ra.



Lưu Tinh chùy đập vào quả cầu lửa, thoáng chốc những đốm lửa văng khắp nơi, không ít người bị lửa dính lên người liền vội vàng phủi đi, nhưng lại không thể dập tắt được chúng!



“Đây là cái gì?” Phẫy y mệ, Thiết Phi kinh hãi quát lớn, Hách Thiên Thần khẽ động Giao Tàm ti, tháo bỏ cánh tay đang bị cháy của một người, “Ngũ Hành Thần Hỏa! Không thể để cho lửa tiếp tục lan tràn!”



Những người khác bị dính lửa, động tác hơi chậm một bước, chỉ cần lửa đốt lên người, nếu là cánh tay dính lửa thì trừ phi chặt bỏ nơi bị cháy, nếu không toàn thân sẽ bị hỏa thiêu, cũng may người bị hại không nhiều lắm, nhưng bởi vì như vậy mà tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, tựa như đang gặp phải cường địch.



“Công tử nói Ngũ Hành Thần Hỏa, chẳng lẽ đó là….Hỏa Thần Quân?” Vạn Khiêm Trọng từng làm bảo tiêu, đi qua rất nhiều địa phương, kiến thức rộng rãi, nghe Hách Thiên Thần nói đến Ngũ Hành Thần Hỏa thì hai mắt lập tức trừng lớn, thất thanh kinh hô.



“Hỏa Thần Quân?” Chưởng môn các phái hoặc là bang chủ đều không phải là người có kiến thức nông cạn, bọn họ cũng biết Hỏa Thần Quân, nhưng những người trẻ tuổi lại không biết vì sao ba chữ này khiến người ta kinh ngạc sợ hãi như vậy.



“Chính là bổn tọa!” Nhìn thấy phản ứng của mọi người, bóng dáng trong đám lửa lại phát lên vài tiếng cười quái dị, từ trong lửa có một hình người đi ra, một thân mặc trọng giáp như tướng soái, trên đầu lại không có tóc như tăng nhân, trên mặt lấp đầy vết sẹo ngang dọc, thậm chí cả diện mạo ban đầu là như thế nào cũng khó có thể nhìn rõ.
Đây là độc? Hay là chưởng lực hàn tính? Người nọ bị đông cứng, rõ ràng là ngày mùa hè, cách đó không xa vẫn còn đám lửa đang cháy ngùn ngụt, nhưng hắn lại giống như bị đông chết ở băng thiên tuyết địa.



“Sinh tử có mệnh, người đáng chết, ta sẽ không cứu.” Những lời này giống như sinh tử của thế nhân đều do Huyết Ma Y phán định, không người nào có thể thay đổi. Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn người dưới chân, Hách Thiên Thần liếc mắt một cái rồi lắc đầu thở dài, “Lúc đối địch lại phát sinh nội loạn, hôm nay chúng ta cho dù có chết thì e rằng cũng không oan uổng.”



Thêu hoa trên gấm, ném đá xuống giếng, đây là thói quen của rất nhiều người, nhìn thấy Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng rơi vào hiểm cảnh giống bọn họ, có vài người sẽ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, hoàn toàn quên chính mình cũng đang lâm vào hiểm cảnh, chỉ cần nhìn thấy người vốn được thế nhân ca tụng cũng chật vật như bọn họ thì trong lòng lại cảm thấy vô cùng hả hê.



Không biết từ khi nào đã không còn nhìn thấy bốn tên ma sư, đám lửa vẫn còn cháy ngùn ngụt, dần dần lan ra tận đây, trong rừng có tiếng động rì rào, không bao lâu sau, một đám người xông ra, mơ hồ đã vây kín nơi đây.



“Bọn họ là thủ hạ của Ngũ Sắc Ma Sư, lúc này mới xuất hiện, chắc chắn có cổ quái.” Tần Chiến bóp cổ tay hối hận, “Đáng tiếc! Lần này đến đây ta không mang theo nhiều người!” Thủ hạ ở Thập Toàn Trang đều là cao thủ mà hắn mời về, tất cả đều giúp hắn trông coi Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu.



Các môn các phái đều tán đồng với lời nói của Tần Chiến. Nếu mang theo nhiều người đến đây, thì cần gì phải e ngại những điều này?



Đám người tranh cãi với nhau, đều đang lo lắng làm sao để phá vòng vây, Hách Thiên Thần đứng bên ngoài đám người rồi ra hiệu cho Xá Kỷ.



Một vầng hào quang bay vút lên tận trời, như một điểm nhỏ, nhưng ở ban ngày có thể nhìn thấy rõ ràng.



“Công tử đã có chuẩn bị?” Tần Chiến vừa kinh ngạc vừa bội phục, Hách Thiên Thần không để ý. Hách Cửu Tiêu nhìn hắn một cái, dưới đáy mắt như có ý cười.



Mọi người chỉ thấy Huyết Ma Y từ trong ngực lấy ra một túi phấn, vẫy tay làm cho bột phấn rơi xuống đất, những người khác vội vàng nín thở, Hách Thiên Thần mỉm cười, nhìn bột phấn tỏa ra, không bao lâu sau, từ trong rừng xuất hiện một con mãng xà với màu sắc sặc sỡ.