Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 9 : Trò vui khởi động

Ngày đăng: 21:24 20/04/20


Bàng Lạc Tuyết trở lại khuê phòng bắt đầu tỉ mỉ phối màu sợi tơ, cầm bức họa bắt đầu tỉ mỉ thêu lên. Tử Quyên bưng ly trà sâm tiến vào, nói cho nàng biết, buổi tối lão thái thái muốn lễ phật, sẽ không cần các nàng đi Hà Hương viện thỉnh an.



Ngày mai chính là Mẫu Đơn yến, tuy nói tiểu thư vẫn chưa đến tuổi cập kê, thế nhưng là tiểu thư Quốc công phủ l.q.d đương nhiên phải tỉ mỉ. Không nên làm mất phong thái tiểu thư Quốc công phủ, lão phu nhân thưởng cho tiểu thư một cây trâm bát bảo lưu ly, tiểu thư ngày mai cần phải mang theo.



Lão phu nhân nhất phẩm cáo mệnh trong người, bình thường chuyên tâm lễ phật không cùng tôn tử, tôn nữ thân thiết, tính tình tương đối lạnh nhạt.



Lão quốc công lúc còn trẻ không quá thích lão thái thái, đối với nàng cũng tương đối lạnh nhạt. Trái lại mấy thiếp thất lại sủng ái. Nhi tử của nàng cũng không chịu thua kém, bằng không ngồi ở vị trí này khẳng định không phải nàng.



Lão công quốc vừa mất đi liền đuổi di nương đi biệt viện, con trai thứ cũng bị áp chế cho ra ở riêng. Cho nên thành kiến đối với thiếp thất tương đối sâu, nhưng bây giờ quốc công gia là con trai của bà, lại trông nhi tử có thể khai chi tán diệp.



Thấy được cha mẹ ân ái lại không thoải mái. Lão thái thái lúc trẻ tuổi cũng là người khó dây dưa, già rồi cũng không tiện hồ lộng. Thế nhưng với nàng và ca ca lại vô cùng tốt, kiếp trước nàng không để ý nên mới để Bàng Lạc Vũ từ đó gây khó dễ.



Cây trâm lưu ly, khi cây trâm lưu ly này chỉ thưởng cho nàng, Bàng Lạc Vũ lúc đó không thoải mái một lúc lâu, bởi vậy tại Mẫu Đơn yến hại nàng quỳ gối trước cửa cung bị phạt kẹp ngón tay.



Lúc đó còn tưởng rằng là ngoài ý muốn, không ngờ lại từ đó về sau hại nàng không thể đụng vào thêu thùa may vá cùng dây đàn và các loại đồ vật khác. Lúc đó chịu đựng thống khổ, nàng nâng tay lên cảm giác được đau khổ kiếp trước phảng phất như trước mắt. Kiếp này nàng ít nhất cũng nên lấy lại một chút mới phải.



Mới vừa tối. Thêu cả một buổi trưa liền khiến mắt mệt mỏi, nàng liền dừng lại. Cơm tối liền ở phòng bếp làm vài món ngon miệng, cùng Liên Ngẫu, Liên Diệp cùng nhau đóng cửa lại thân thân thiết thiết ăn cơm.



“Tiểu thư, trong chốc lát đại tiểu thư có thể tới, nhìn đại tiểu thư đối với tiểu thư ôn thanh nhỏ nhẹ, luôn cảm giác đại tiểu thư miệng nam mô bụng bồ dao găm.” Liên Diệp khẽ bĩu môi.




Lúc này Bàng Lạc Vũ mới bừng tỉnh giật mình nói: “Có lẽ là vậy, các ngươi đều ở bên ngoài chờ đi, tự ta đi vào là được.”



Nàng chính là sợ nha đầu Liên Diệp này nhìn ra chỗ không ổn, do vậy liền để bên ngoài. Tự mình tiếp nhận đèn lồng từ tay Liên Diệp đi vào bên trong.



Bàng Lạc Tuyết ngồi ở dưới mái hiên, tay cầm một quyển sách, lười biếng nằm ở trên giường quý phi, có một loại lười biếng quyến rũ. Bên cạnh hoa hải đường đua nhau rủ xuống vô vàn cánh hoa, có những cánh hoa như những đốm sao nhỏ rơi trên mái tóc của nàng, nàng cũng không để ý.



Bàng Lạc Vũ đi tới bên hiên nhìn thấy một mỹ nhân tinh xảo dưới hoa, trong lòng che giấu cảm giác không cam lòng. Vẻ mặt lập tức hiện lên nụ cười ôn nhu dịu dàng nói: “Muội muội thực sự là hăng hái, mỹ cảnh như vậy, quả thật là để thưởng thức lúc đêm, thực sự tạo ra một phần thú vị.”



Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy nàng, từ từ ngồi dậy, cười xán lạn lập tức nói: “Tỷ tỷ thật khéo đùa, muội muội chẳng qua là vừa mới thêu được bức tranh tốt, lén lười một chút, tỷ tỷ liền tới.”



Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của Bàng Lạc Tuyết, ánh mắt lại rơi vào ngón tay mảnh khảnh nhỏ bé, ánh mắt sâu thẳm, quả nhiên là một đôi tay khéo léo. Kiềm chế không vui trong lòng cười nói: “Muội muội sao không hoan nghênh? Hôm nay tỷ tỷ được dì thưởng cho, lại mang những thứ tốt nhất tới cho muội muội. Nào biết muội muội như không vui chào đón ta, thật sự là mất mặt.”



Nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Vũ làm bộ quả nhiên là muốn nôn, nếu mất mặt hà cớ gì không mời mà tới. Thật cho là ta không biết tâm tư của ngươi: “Muội muội sao dám đây, tỷ tỷ tới mang đến cho muội vật phẩm thượng hạng là phúc khí của muội. A, muội muội có hộp gấm bên trong, muốn tỷ tỷ nhận xét giúp muội, đang định mang ra cho tỷ tỷ xem. Không bằng tỷ ở lại chọn giúp muội, để muội mang tặng cho mẫu thân.”



Bàng Lạc Vũ vừa nghe liền cuống lên, thầm nghĩ ta còn muốn lấy tại sao có thể ở chỗ này giúp bình phẩm. Thế là cười nói: “Muội muội cũng không hiếu kỳ tỷ tỷ mang đến cái gì cho muội sao, một mực nóng vội như vậy. Đều là một chút món đồ khó có thể thấy được. Tương đối tinh xảo, không bằng chúng ta xem trước, cái này chúng ta một chút xem sau, cũng không thể nhất thời gấp gáp được a.”



Bàng Lạc Tuyết vừa nghe liền biết nàng có chủ ý gì. Bàng Lạc Vũ, đây chính là thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đến… Không được oán ta a, thế là nàng cười đáp ứng. Hai tỷ muội thân thân thiết thiết cùng nhau đi ra.