Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 11 : Mẫu Đơn yến (trung)
Ngày đăng: 21:24 20/04/20
Edit: shinyu_1997
Dương cô cô đi lấy ngọc bội, liền nghe được Vương Quý Phi nói: “Thần thiếp đã rất lâu rồi không thấy cháu gái ruột của mình, gọi Vũ Nhi qua đây.”
Bàng Lạc Vũ dưới sự dẫn dắt của cung nữ vui vui vẻ vẻ đi qua cùng Vương Quý Phi nói chuyện. Khiến cho cả l.q.d đám tiểu thư phải hâm mộ. Bàng Lạc Vũ dường như rất hưởng thụ loại ‘ánh mắt hâm mộ’ này, hơn nữa cách ăn mặc cập kê của nàng càng tôn lên tư thái yểu điệu, làm các công tử đều liếc nhìn.
“Vũ Nhi qua đây, rất lâu rồi không thấy, trái lại càng thêm dịu dàng, có thể thấy tỷ tỷ thật có tâm dạy dỗ ngươi. Ý tứ của mẹ ngươi ta hiểu rõ, sẽ không làm cho ngươi phải thất vọng.”
“Đa tạ dì tác thành.” Bàng Lạc Vũ vui vẻ nói.
Hoàng Hậu thản nhiên liếc mắt nhìn Vương Quý Phi một cái, quả nhiên xinh đẹp đọng lòng người, khó trách Hoàng Thượng luôn luôn nhớ đến. Nhìn thấy giọng điệu Hoàng Thượng nói chuyện l.q.d cùng Vương Quý Phi dịu dàng quan tâm, nàng làm sao không ghen tị. Chẳng qua Hoàng Hậu chính là Hoàng Hậu, vẫn cứ thể hiện ra sự rộng lượng, thế nên càng nhìn có vẻ bình tĩnh.
Bàng Lạc Tuyết biết rõ tính cách Hoàng Hậu dịu dàng, đã có thể làm đến hậu vị thì không phải là một người đơn giản, nhìn biểu hiện lúc này của Hoàng Hậu liền biết, Hoàng Hậu đố kỵ, thế nhưng vẫn không thể hiện rõ ràng, về sau cục diện hai người ‘thủy hỏa bất dung’, Hoàng Thượng vẫn là phế Hậu lập Vương Quý Phi trở thành Hoàng Hậu, Hoàng Hậu thế nhưng lại bị biếm đến Lãnh Cung. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Không bao lâu, Dương cô cô dẫn người dâng ngọc bội lên. Bên trong ngọc bội trắng noãn không tỳ vết quả thực có một đóa mẫu đơn sống động, không có một tia tạp chất, có thể nói là vô giá. Mọi người cạnh tranh nhau tán dương, nhìn thấy ngọc bội này, Bàng Lạc Tuyết thản nhiên liếc mắt, liền biết bọn họ lại muốn làm văn, bây giờ không như trước kia nữa, cho rằng mọi chuyện có thể sẽ như ý sao. Quả nhiên, sau khi mọi người xem qua, Dương cô cô theo hầu hạ Hoàng Hậu, một tiểu cung nữ mang ngọc bội trở lại tẩm điện của Hoàng Hậu, đi đến bên cạnh Bàng Lạc Tuyết thì bất ngờ đụng phải cái bàn bên dưới, nàng nhíu mày nhẹ nhàng đỡ tiểu cung nữ, liền cảm thấy có cái gì đó với tốc độ thật nhanh nhét vào bên trong đai thêu của Bàng Lạc Tuyết.
“Đa tạ tiểu thư.” Cung nữ cung kính tạ ơn.”
Hiện nay, Người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Kê minh cẩu đạo”để ví với kỹ xảo hoặc hành vi thấp hèn. )
“Muội muội à, không phải tỷ tỷ không giúp muội, muội cũng biệt tầm quan trọng của ngọc bội. Hoàng Hậu là người rất yêu thích mẫu đơn, Hoàng Thương phải hao tốn biết bao tâm tư mới có được khối ngọc này, muội muội còn nhỏ, chắc chắn Hoàng Hậu sẽ không xử phạt muội nặng đau, chớ có bôi nhọ mặt mũi gia tộc.”
Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ vô cùng đau đớn, bộ dáng giả Phật thật làm cho Lạc Tuyết suy nghĩ.
“Hoàng Hậu, thần nữ không bao giờ làm. Có gì chứng minh là do thần nữ lấy?”
“Tỷ tỷ, nàng đã cầm, tất nhiên còn ở trên người, không bằng soát người, thế nào cũng tra ra manh mối.” Vương Qúy Phi thổi nhẹ nước trà thản nhiên nói.
“Thần nữ là người trong sạch, người xưa thường nói ‘Cây ngay không sợ chết đứng’, nếu kiểm tra thần nữ, vậy thì những người bên cạnh thần nữ cũng phải được soát người, nếu không, thần nữ thà chết chứ không chịu khuất phục.”
Hoàng Hậu nhìn vẻ mặt kiên quyết của Bàng Lạc Tuyết, liền đồng ý: “Được!”
Chỉ trong chốc lát, nhiều tốp cung nữ đến xung quanh mành che, các tiểu thư gần đó đều theo thứ tự đi vào. Hoàng Hậu nương nương tuy rằng nóng vội nhưng vẫn đủ kiên nhẫn chờ đợi. Sự việc động chạm đến quyền uy của nàng, nhất định không thể dễ dàng sáng tỏ. Thế nên bắt đầu cúi xuống thưởng thức tú phẩm, chậm rãi vuốt ve từ dưới đi lên, đột nhiên trở nên giận dữ không kìm được. Lúc này, cung nữ dâng lên ngọc bích, ánh mắt truy vấn của Hoàng Hậu lúc này trở nên sâu thẳm.