Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 24 : Tìm ra chứng cứ
Ngày đăng: 21:24 20/04/20
Lúc Bàng Lạc Tuyết nói ra tam di nương là tên đầu sỏ, phu nhân, lão gia, lão phu nhân đều ngây người.
Vẻ mặt tam di nương ủy khuất, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng. Mà Bàng Lạc Băng thì mặt đầy oán hận lôi kéo gốc váy tam di nương.
“Tuyết nhi có thể có chứng cứ sao?” Bàng quốc công nói.
“Tỷ tỷ có thể mang chứng cứ nói mẫu thân ta hại tứ di nương ra, nếu như không có, mong tỷ tỷ im miệng, tránh tự làm cho mình khó xữ.” Bàng Lạc Băng hung dữ nói.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng một cái, vốn là muốn tha cho nàng một lần, nhưng nha đầu này lại không biết sống chết như vậy, vậy ta cũng không cần phải thủ hạ lưu tình.
“Thái y cũng nói, xạ hương này là tích lũy nhiều ngày, hôm nay thuốc trong bát này cũng chưa uống, nếu ta có thể chứng minh tứ di nương chưa từng uống qua thuốc dưỡng thai mẫu l.q.d thân đưa tới, thì có thể chứng minh mẫu thân ta chưa bao giờ hạ xạ hương hại hài tử của nàng?” Bàng Lạc Tuyết hỏi, vẻ mặt thành thật, lời này chính là muốn nói rõ.
“Việc này cứ tự nhiên, nếu ngươi có thể chứng minh, nói rõ việc này không có quan hệ cùng mẹ của ngươi” Lão phu nhân nói.
Nàng cười cười: “Đa tạ lão phu nhân.” Lại hướng ra phía ngoài kêu “Tử Quyên, cho người đem đồ vật vào đây.”
Tử Quyên trả lời “Vâng” Liền bắt đầu sai hạ nhân chuyển vào hơn mười chậu hoa sơn trà đã héo rũ đến.
“Tuyết nhi, cái này là có ý gì?” Nhị di nương nói.
Lão phu nhân được người đỡ một tay, từng bước một đi ra ngoài.
bầu không khí bên trong phòng cũng không vì lão phu nhân đi mà có điều giảm bớt. Vẻ mặt phu nhân thương tâm, nhị phu nhân vẻ mặt không được như ý biểu tình rối rắm, tam phu nhân lại là khẩn trương níu khăn trong tay.
Bàng quốc công chậm rãi gõ bàn, tiếng gõ từng chút đánh vào tâm của những người ở đây.
Trong lòng Dương thị một mảng lạnh lẽo, mười bảy năm phu thê hòa hợp, thanh mai trúc mã từ nhỏ cũng chống không lại được người khác ám hại, phu quân của mình thế nhưng đối với mình không tín nhiệm, từ đầu đến cuối ở bên cạnh bảo vệ nàng chỉ có con gái. Nàng biết đối với nam nhân mà nói quyền vị mới là quan trọng, thế nhưng đối với nữ nhân mà nói chẳng qua chỉ là nguyện cùng một người đồng tâm, đến già không chia lìa.
Vẻ mặt Dương thị bi thương, Bàng Lạc Tuyết đương nhiên cũng bị ảnh hưởng. Nếu như cuộc đời này không thể tìm được một người tâm chỉ hướng tới một mình nàng, như vậy Bàng Lạc Tuyết nàng thà rằng chính mình cô độc một đời còn hơn.
“Lão gia, tứ phu nhân đã tỉnh, khóc náo không ngừng.” Vẻ mặt nha đầu sốt ruột quỳ trên mặt đất.
Bàng quốc công dẫn mọi người đi đến bên cạnh giường tứ di nương, tứ di nương tóc đen tán loạn, mặc một bộ tẩm y màu đỏ thẫm, sắc mặt trắng bệch hòa với bộ y phục đỏ sẫm như máu của nàng, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lên trên nói lảm nhảm: “Con à, con của ta, con của ta.”
Vẻ mặt Bàng quốc công đau lòng nhìn yêu thiếp an ủi: “Dĩnh nhi, đừng khổ sở, đứa nhỏ chúng ta còn có thể có lại.”
“Lão gia, là ai muốn hại đứa nhỏ của thiếp, người nói cho ta biết là ai muốn hại con của ta.” Tứ di nương hai mắt đầy tơ máu nắm chặt ga giường, ánh mắt lạnh như băng giống như ác quỷ tới từ địa ngục. Chăm chú nhìn chằm chằm mỗi người ở đây.