Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 28 : Khiêu khích

Ngày đăng: 21:24 20/04/20


Trong đại sảnh xa hoa phung phí, trên lầu, phòng ba người nhàn nhạt cạn chén. Tấn vương ngồi ở chủ vị, ngồi bên cạnh là hai vị công tử, một nhạc công tỳ bà ngồi ở một bên đàn.



Tấn vương không có nửa phần không kiên nhẫn, trái lại vẻ mặt Tô Ấp thật không kiên nhẫn, "Chỉ là một cầm cơ mà thôi, mà cái giá thật lớn thật không tầm thường."



Tấn vương lắc đầu cười bất đắc dĩ, “Tính tình Tô Ấp luôn luôn cổ quái, để cho hắn đợi lâu như vậy cũng là kỳ tích.”



Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết cùng nhau đi tới, vừa mới đi tới cửa, đương nhiên nghe thấy lời nói bên trong. Thích Dao hung hăng nắm nắm tay lại, hít sâu một hơi ngăn chặn phẫn nộ, l.q.d thầm nghĩ: ‘Nếu như không phải không muốn Tuyết nhi chịu thiệt, đương lão nương ta nguyện ý tới đây, thật sợ ta nhịn không được một kiếm giết chết ngươi.’



Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng nắm lấy tay Thích Dao, Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết cười cười, gõ cửa đi vào.



Quả nhiên, Tấn vương vẫn cười dịu dàng ấm áp như vậy, ngọc thụ lâm phong, Tô Ấp thì mặt đen xuống, Lâm Thanh trái lại thích thú thưởng thức bộ tranh vẽ trong phòng.



Thích Dao cố ý giả ngu cười nói: “Công tử đợi lâu, không biết là vị công tử kia là muốn nghe Như Yên của chúng tôi đàn sao?”



Tô Ấp sắc mặt càng đen, thầm nghĩ: ‘Nghe đàn là do Tấn vương phân phó, chẳng lẽ còn không cho phép bọn họ nghe?’ Liền hỏi: “Như Yên cô nương cầm kỹ hơn người, hai người chúng ta cũng là muốn nhờ vào phúc của Tấn vương gia, muốn nghe Như Yên cô nương đàn lại một khúc.”



Trong lòng Thích Dao cười lạnh, mấy người này sao da mặt lại dày như vậy, bèn cầm cây quạt lên nhẹ nhàng quạt hai cái cười nói: “Ăn chực thì Dao Cơ ta trái lại thấy qua rồi, nghe chùa là lần đầu tiên thấy, xem ra cũng thật là mới mẻ.”
Tô Ấp cùng Lâm Thanh liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Tấn vương luôn luôn là một chính nhân quân tử rộng lượng cẩn thận. Lúc này tấn Vương lại trở nên hung bạo nổi gân xanh, mặc dù tận lực che giấu, thế khớp xương nắm gắt gao đều trở nên trắng tái.



Tấn vương chuyển chú ý tới ánh mắt của hai người kia, nghĩ đến chính mình đã cực lực che giấu tính tình thực sự, sao có thể bởi vì hai tiểu nữ tử mà phá vỡ, thế là cười nói: “Lâu chủ Thúy Vi lâu này quả nhiên là thú vị, cô nương Như Yên này cầm kỹ cũng thật không tệ.”



Hai người đều phụ họa gật đầu, trong lòng lại cảm thấy chán ghét, giống như bộ dạng mới xuất hiện vừa nãy không phải là hắn. Lúc này phòng khách yên tĩnh lại, ba người trong lầu nhìn ra ngoài.



Lúc này, Thích Dao đứng ở lầu hai, vỗ tay hai cái, ý bảo mọi người im lặng: “Hôm nay Tấn vương dùng hai vạn năm ngàn lượng để cô nương Như Yên đàn một bản cho mọi người nghe, có thể thấy Tấn vương đối với Như Yên cô nương chúng ta rất hài lòng, hôm nay cũng là nhờ phúc của Tấn vương gia, vui vẻ một mình không bằng mọi người cùng vui, hôm nay Như Yên liền ở tại đại sảnh khảy một bản.”



Nói xong, Bàng Lạc Tuyết ôm lấy cây đàn hướng đến cầm đài, tùy ý khảy một bản Hàn Giang Nguyệt, làn điệu đơn giản, thủ hạ của Bàng Lạc Tuyết lại hơn mấy phần tâm sự nặng nề, người ở chỗ này đều có chút chìm đắm trong tâm sự của chính mình.



Tấn vương cũng không ngoại lệ, nghe được Thích Dao nói mình trả hơn hai vạn để nghe cầm, hận không thể tự mình đi lên che miệng của nàng lại, chuyện này nhất định sẽ bị phụ hoàng mắng. Mà tiếng đàn của Bàng Lạc Tuyết hình như có ma lực, Tấn vương nghĩ mẫu phi chính mình mặc dù chỉ là một cung nữ, thế nhưng lúc chính mình năm tuổi lại bị phụ hoàng chính mình sát hại, hắn bị cho là con hoang đưa đến chỗ Võ Hiền Phi, làm con trai của nàng, mỗi ngày hắn đều phải chịu đựng cái bà ấy kia răn dạy, hắn hận không thể một đao giết chết nàng.



Tấn vương dần dần lạc lối, làm cho Lâm Thanh cùng Tô Ấp nhìn thấy, tự nghĩ hảo hữu sợ là không đơn giản như vậy, trong lòng tình nghĩa thân thiết đối với Tấn vương cũng lạnh nhạt ba phần.



Một bản kết thúc, Tấn vương như chìm vào giấc mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Vội vã nói lời xin lỗi, cho người để bạc lại, tự mình về phủ trước.