Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307

Chương 23 :

Ngày đăng: 01:14 19/04/20


SREPOK… DÒNG SÔNG AI ĐÃ ĐẶT TÊN.



Đoàn

quân hành quân về lại Bung Lung thủ phủ của tỉnh Ratanakiri, những Phum trống vắng

nhà… những ngôi nhà sàn xiêu vẹo, dấu tích của thời trước 1975…



Trên

đường về Bung Lung, đi cùng xe với ban Thông tin, anh trợ lí nói nhỏ với tôi “Mày

có thư Đà Nẵng nét chữ con gái… lát nữa tao lục tao đưa cho.”



Tôi

cố thuyết phục anh lấy cho tôi, nhưng vì quy định là không đưa thư trong lúc

hành quân nên anh chẳng dám… Cuối cùng, nhờ có bác tài xế nói thêm, anh mở cái

bao đựng thư, anh nhận ở Pleiku ngày hôm kia… thư Đắc Đoa… chứ không phải bạn

bè của trường ĐHBK Đà Nẵng, tôi cũng tranh thủ thời gian ngắn ngủi mở ra đọc.



Đà

Nẵng ngày…



Anh

thân yêu!



Em

đã về viện 17 Đà Nẵng và chuẩn bị nhập học, chúng em đang ở tạm tại nhà khách

QK tại bờ sông Hàn…







Ban

đêm thành phố quá nhộn nhịp, em cùng mấy chị bạn, đêm nào cũng đi dọc theo bờ

sông, để ngắm cảnh… với lòng thương nhớ anh vô hạn.



Hoàng

hôn buông chầm chậm, cả một vùng sông nước sông Hàn, nhuộm dần trong màu vàng

tím, gió sông dìu dịu thổi, cuốn đi cái nóng của những ngày nắng tháng chạp, dọc
tím, gió sông dìu dịu thổi, cuốn đi cái nóng của những ngày nắng tháng chạp, dọc

biển miền trung… cơn nắng hạ chiều nay như mãi hát... em như lạc về mảnh đất

quê anh.



Đã

hơn tuần nay, từ lúc về Đà Nẵng, chiều nào em cũng cùng cô bạn gái mới quen, ra

dòng sông này, dành chút thời giờ, ngắm nhìn đất trời, dõi theo những cánh cò bay

về phương nam, về hướng quê hương Bình Định của anh, cô bạn cứ gặng hỏi mãi,

nhưng em chưa trả lời, vì sao em thường ra đây vào mỗi buổi chiều, ngồi lặng

thinh không nói… “Hãy để tâm hồn tao vắng lặng, đến một thời gian nào đó, mà nỗi

nhớ đỡ day dứt trong lòng, tao sẽ nói cho mày biết.” Em trả lời cô bạn như vậy.

Một cô gái ra bờ sông, ngồi một mình trong chiều vắng, kể cũng lạ phải không

anh! Nhìn dòng sông hiền hòa trôi xuôi, lắng nghe sự bình yên trong lòng, là những

phút giây em trở lại cùng anh nơi mảnh đất Đắc Đoa... mỗi đời người sẽ có nhiều

kỉ niệm, và về một kỉ niệm đêm đông mưa lạnh giữa rừng Tây Nguyên… Nhưng anh ơi!...

Mùa đông sẽ chẳng thể quay về... chỉ còn chút sương mờ trong mắt người lính trẻ…

thăm thẳm chiều trong mỗi bước em đi... mãi là kỉ niệm không thể phai mờ, là động

lực thúc đẩy em bước tiếp trên đường đời, dõi theo bước chân người lính trinh

sát của đời em.



Em

đi… gió cứ thổi bờ sông mờ mịt cát… thiêm thiếp một màu… lơ lửng trái xoan non.



Anh

ơi! Nữ giới chúng em khi yêu đến độ đằm sâu, dù dồn nén thế nào… ở bên trong vẫn

cứ dâng trào mãnh liệt, vừa e dè vừa táo bạo... một thoáng gương mặt anh hiện

lên bất chợt, vừa gần gũi vừa sâu xa, một cảm giác nhói đau, bất lực trước những

khắc nghiệt của chiến tranh, trước những hoàn cảnh của những người lính, tuổi

chưa đến đôi mươi, như anh và em, có những bến bờ biết là hạnh phúc nhưng biết

bao giờ…



Thương

cho anh cùng bao đồng đội, đã nặng hai vai chuyện nước non, khi tuổi còn quá trẻ,

mọi ước mơ chưa thành... cứ ẩn hiện trong tâm trí em. Là con gái chúng em ít có

khả năng thoát khỏi những kí ức, vì em luôn nặng lòng với những kỉ niệm đẹp đẽ
khả năng thoát khỏi những kí ức, vì em luôn nặng lòng với những kỉ niệm đẹp đẽ

của chính mình.



Đêm

ấy, giữa rừng Đắc Đoa đầy trăng sao, muôn tinh tú trên trời đang nhấp nháy… đang

lên tiếng để đánh động hai trái tim, đang hồi bay bổng, phiêu lãng… Bờ vai anh,

nơi em nương thân chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, vẫn là chốn êm đềm và ấm áp nhất

mà em được tận hưởng…



Nam

nữ thanh niên ở thành phố này, tối tối cùng lai nhau trên chiếc xe đạp… đi vòng

quanh thành phố, ghé những quán chè dọc bờ sông Hàn, nơi em rảo bước đi qua,

vào các rạp chiếu phim, nơi em đi qua, nhưng không dám nhìn họ… vì em thiếu mất

anh. Họ nhìn nhau say đắm… họ yêu nhau qua đôi mắt, như em đã từng yêu đôi mắt

anh, như yêu những chân trời… chưa bao giờ được tới… yêu đôi mắt anh… như yêu nẻo

đường đời… cay đắng.



Bất

chợt em rùng mình… nghĩ tới giờ này anh và các đồng đội anh đang ở đâu? Ở một

nơi nào đó trên đất Campuchia lành ít dữ nhiều… những gương mặt hốc hác vì thiếu

ngủ, da xanh xao vì sốt rét, gương mặt ưu sầu lo lắng vì ngày mai chẳng biết

đánh ở đâu? Tổ quốc Việt Nam, nơi có những người mẹ nhớ mong con từng đêm, nơi

có những người vợ mòn mỏi ngóng chờ chồng, nơi có những người yêu úp mặt khóc

khi hoàng hôn về, đêm xuống… là tất cả phải không anh.



Ngày

mai, chúng em được đưa vào Viện 17, để phục vụ anh em thương binh từ chiến trường

K chuyển về…



Đọc

đến đây, thì bỗng nhiên xe dừng lại, tôi nhanh chân nhảy xuống xe, nhét vội lá

thư vào túi áo, vì thấy phía trước bắn pháo hiệu gặp địch… súng nổ ran một hồi

rồi dứt.



Toàn

bộ Sư đoàn án ngữ ở các ngã ba đường, tiếp giáp với đường 19, Ban Pháo binh và

Trinh sát Sư đoàn, lên kế hoạch bố trí các trận địa pháo, nhằm có thể khống chế

các vị trí đóng quân của các đơn vị trong tầm pháo của ta. Anh em trinh sát nhận

thêm địa bàn của Bungari 60 li giác (của Mỹ 64 li giác) mới toanh, để có thể hoạt

động vào ban đêm…



Khoảng

bảy giờ, SCH Tiền phương Quân khu lệnh cho Sư đoàn lên đường, vì phía trước đã

có một bộ phận đặc công, chiếm bờ đông của sông Srê pok và đơn vị phải lên đường

hành quân ngay trong đêm.