Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307
Chương 31 :
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
TỌA ĐỘ LỬA… CỬA MỞ VÀO STUNG TRENG.
Mờ
sáng, tôi bị đánh thưc bởi TMT 95, ông làm dấu hai ngón tay kẹp lại… tôi hiểu
là ông muốn thuốc… bật nhanh dậy tôi lấy thuốc đưa cho ông… kiếm tờ giấy, ông
cuốn… châm lửa và hút. Ông cố nén hơi thuốc và có lẽ nuốt luôn, vì không thấy
ông nhả khói ra (phải công nhận ai cũng khen thuốc này quá đã… giải quyết cơn
ghiền thuốc) gương mặt ông tươi tỉnh ra… thấy C trưởng c6 đi nhanh về hướng
chúng tôi, với gương mặt thăm dò… Ông cười và nói nhỏ với tôi “Khốn nạn cho cậu
rồi”… và khốn khổ thật sự, một điếu nữa phải chi ra… C trưởng c6 ngồi xuống
ngay võng tôi, và cố hút lấy hút để điếu thuốc, đến nỗi điếu thuốc “đỏ nòng”… phán
một câu xanh rờn “Đã quá Thủ trưởng, cảm ơn cậu nhé!”
Đúng
sáu giờ, PRC 25 đến phiên mở máy và liên lạc về SCH, anh thông tin nhận, dịch
và đưa bức điện cho ông, tôi thấy TMT chau mày và nhanh tay lấy tấm bản đồ, còn
trên nắp ba lô đầy sương đêm (không ướt vì có bọc plastic dày) lấy khăn quấn cổ
lướt qua bề mặt tấm bản đồ, và xem chăm chú… ngẩng lên nhìn tôi… lại thuốc.
Nhiệm
vụ được triển khai như sau: Trinh sát sẽ dẫn một b của c5 d2 có PRC25 đi kèm,
dưới sự chỉ huy của anh Thạc C phó c5, luồn rừng về phía trước khoảng 3 km,
quan sát tình hình địch khu vực này, vì cấp trên thông báo có một lực lượng lớn
của địch, đang tập trung quân tại đây, tuyệt đối không để bị lộ, nếu bị lộ có
quyền nổ súng và rút lui.
Nhai
vội bao cơm sấy chưa pha, chúng tôi lên đường khi sương sớm chưa tan.
Rừng
còn tối chưa sáng lắm, sương đêm còn đọng trên lá, ra khỏi vị trí chừng 10 m mà
quần áo đã ướt sũng, tôi phân công anh Sơn đi đầu (nay là bác sĩ gây mê hồi sức,
bệnh viện Bình Định) tôi đi thứ ba của đội hình, cái khổ của người trinh sát là
đi buổi sáng sớm… hạn chế tâm nhìn, quần áo ướt, muỗi chích, vắt đeo và nhiều
thứ khổ khác.
Đi
lườn theo một bình độ, chúng tôi thận trọng, từng bước vượt qua những khó khăn
của địa hình… bỗng thấy anh Hải (Duy Nghĩa - Duy Xuyên), người đi thứ hai lùi lại,
tôi hiểu là anh Sơn đã phát hiện địch, tôi ra hiệu cho anh em phía sau dừng lại…
tôi và Hải bò lên sát anh Sơn… và phát hiện cả một khu vực toàn màu đen… màu áo
của Pốt, với số lượng khoảng hơn trăm tên. Quan sát khoảng năm phút tôi định
quay lại báo cho anh Thạc C phó, thì đã thấy anh sau lưng, anh bò lên chỗ tôi
và nắm tình hình. Lực lượng của chúng khá là đông, vì tiếng động và sự đi lại của
chúng khá tự nhiên, nhưng vì trong rừng vẫn còn tối cho nên chưa quan sát kĩ được.
Bám sát địch khoảng ba mươi phút, chờ ánh sáng rõ hơn, chúng tôi biết địch khu
Tối
hôm đó anh em C Trinh sát chúng tôi họp lại, vì từ lúc đầu chiến dịch tới giờ
chúng tôi chưa gặp, có thể tóm tắt trận đánh như sau.
Địch
dùng cỡ Trung đoàn thiếu của chúng phục kích ta trên đoạn này. Chúng chia làm
ba nhóm, và triển khai như sau:
+
Nhóm một. Khóa đuôi khoảng năm mươi tên, bị e29 và M113 đánh đầu tiên.
+
Nhóm hai. Chính diện nơi đây chúng tập trung hỏa lực và xung lực của chúng,
trên một đoạn đường hơn một km, phía bắc đường 19 (Hướng d3 của ta), toàn bộ lực
lượng này bị ta tiêu diệt bằng pháo, hỏa lực ta thu cũng nhiều nhưng bị pháo
làm hư hỏng nặng, có một khẩu cối 82 có sáu thằng Pốt chết thành một đống trong
đó có một thằng trên tay còn cầm trái cối 82, xác địch chết theo như anh em d3
nói lại thì hầu như bị pháo dọc theo bìa rừng cách đường khoảng 30 m (loạt pháo
đầu tiên), có một thằng địch chạy hoảng gặp bộ đội c9 hãi quá thả súng, nhưng
vì anh em ta không lường trước tình huống này… lỡ bóp cò, nếu không là chúng ta
bắt sống được một thằng. Hỏa lực chúng tương đối mạnh, chúng bắn ngang ngửa với
ta, nếu không có M113 bắn dọa trên mặt đường thì c10 d3 cũng vất vả
+
Nhóm ba. Chặn đầu cũng khoảng bốn mươi – năm mươi tên. Thấy kế hoạch không
thành, bỏ chạy về phía trước e29 lượm được mười hai tên, có mấy tên chết do bị
cối bắn phía trên đường.
Tọa
độ lửa… sau này anh em Trinh sát và Bộ binh 307 đều gọi như vậy, để có thể hình
dung ra một trận đánh mà ta dùng sức mạnh của pháo binh tiêu diệt địch, những
tên địch chết với nhiều kiểu không nguyên vẹn… những gương mặt khắc khổ già nua
mỏi mệt vì cuộc chiến… những bộ mặt hung dữ không giống người, khi chết vẫn còn
cầm trên tay trái cối, thậm chí có những gương mặt chết mắt mở trừng trừng như
còn vấn vương điều gì đó… có những kiểu chết không ngờ mình đã chết… cũng có những
gương mặt trẻ thơ trong đoàn quân diệt chủng… nằm chết như ngủ có lẽ nó không
biết tại sao mình chết…
Trực
thăng lên chuyển thương binh về tuyến sau, đội hình thu dọn chiến trường… vẫn
hành quân về phía trước… e29 là thê đội 1 đi đầu đội hình… e95 quá mệt mỏi sau
những ngày đánh nhau triền miên… và phía trước là ngả ba QL 13 và QL 19… thị xã
Stung Treng… dòng Mê Kông lững lờ trôi xuôi… và cả những trận đánh khi chớm đến
Stung Treng.